Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1681: Chương 1681: Chương 1683: Ai là tiểu bạch kiểm 5




Dù sao thì không xâm hại đến lợi ích của anh là được.

Chỉ cần không động chạm tới Nolan, chứ muốn khiêu khích Vương Bài thì anh và nhóm người Mục Vân Sinh, An Tiêu Dao, Long Tứ cũng sẽ cùng bọn họ ra sống vào chết.

“Theo tôi được biết, Vương bài có rất nhiều công ty đại chúng, tất cả đều là hợp pháp, tất cả khối thương nghiệp này đều là do cậu quản lý sao?” Nolan chỉ do hiếu kỳ, anh cũng không biết rốt cuộc là Lục Trăn được quản lý cái gì.

Anh chỉ biết An Tiêu Dao thống lĩnh tin tức, Mục Vân Sinh nắm quyền tài chính.

Long Tứ là chỉ huy quân sự.

Lục Trăn đâu? Anh quản cái gì?

“Tôi không quản lý thương nghiệp, mấy người chúng tôi cũng không ai quản thương nghiệp, chẳng ai có nhã hứng suốt ngày ngồi phòng làm việc cả.” Lục Trăn nói, “Chờ sau khi công ty Ngân Vân ổn định, sẽ có người tới đó quản lý.”

“Chức vụ của cậu trong tổ chức vương bài rốt cuộc là gì?”

Lục Trăn nghĩ nghĩ, “Chỗ nào gặp chuyện ngoài ý muốn cần dùng người, Tiêu Dao liền đá đến chỗ đó.”

Ngụ ý, tiểu sinh là toàn năng .

Nolan, “...”

“Nghiêm túc một chút!” Nolan vung một tay ra đánh anh.

Lục Trăn cười cười, “Được rồi, tôi quản lý tất cả các mối quan hệ ngoại giao của Vương bài , thanh trừ tất cả các chướng ngại buôn lậu vận tải của Vương bài, phụ trách quyết định thành quả sở hữu nghiên cứu khoa học.”

“Chợt nghe thì thấy cậu rất bận a, thế nào lại có nhiều thời gian rảnh như vậy?” Nolan nhỏ giọng châm chọc một câu, có một khoảng thời gian, Lục Trăn mỗi ngày ở trước mắt anh lắc lư, là tổ chức buôn lậu súng ống đạn dược lớn nhất toàn cầu, quan hệ ngoại giao của vương bài vô cùng quan trọng.

Quan hệ liên bao gồm quan hệ của bọn họ cùng chính phủ các nước, quan hệ cùng giới hắc đạo, quan hệ cùng các bên đồng sở hữu hợp tác, cũng coi như biết vì sao Lục Trăn muốn xen vào khối này.

Nói đến tài ăn nói, chỉ có Lục Trăn và An Tiêu Dao là tốt nhất, nhưng An Tiêu Dao nắm tin tình báo đã đủ bận rồi, còn Lục Trăn ở trên bàn đàm phán nhanh trí không người nào có thể sánh kịp, nhưng anh lại rất lành nghề trong việc sống phóng túng. Chỉ là không ngờ rằng tất cả thành quả nghiên cứu khoa học của vương bài muốn có thể khai phá sinh sản thì phải trải qua bàn tay của Lục Trăn.

“Tiểu sinh cũng không có khuynh hướng tự ngược như Tiêu Dao Vân Sinh, đoàn đội thủ hạ của Morgan không biết có bao nhiêu khả năng, trên cơ bản tôi rất ít khi phải bận tâm. Chỉ những việc bọn họ thực không thể giải quyết được thì mới gọi tôi.” Lục Trăn nghiêng đầu, phụ tá đắc lực của anh đều một mình đảm đương một phía nhân tài.

“Cậu thừa nhận cậu lười thì tôi cũng sẽ không cười cậu đâu.”

“Cút!” Lục Trăn cười mắng.

Nhân sinh thôi, đem mình làm mệt mỏi như vậy làm cái gì đấy? Bọn họ cũng không phải lúc trước không nghèo khó, sự nghiệp thành công, cuộc sống giàu có, trên cơ bản muốn làm gì có thể làm, cũng không cần phải đem mình vất vả đến mệt muốn chết muốn sống .

Anh quá nặng với hưởng thụ.

Không có việc gì sánh bằng việc ngắm mỹ nhân, uống rượu, hội họp, đây mới là việc Lục ca ca quan tâm.

Không bao lâu, xe dừng ở bên ngoài nhà hàng.

Hai người đi vào, vào bàn, vừa nghe ca sĩ hát, vừa ăn cơm trưa, trò chuyện một ít tin tức gần đây, trò chuyện một số đề tài hằng ngày, thời gian trái lại qua rất nhanh, Lục Trăn lại hẹn thời gian gặp mặt Nolan vào buổi tối.

Nolan gần đây không đi làm, anh đang đợi bổ nhiệm thư thông báo, Lục Trăn không khách khí, biến anh thành tài xế của riêng mình, đưa anh đi làm, như vô ý ngoại, anh gần đây cũng phải cuộc sống đi làm, không đem chuyện này giải quyết, Tiêu Dao ca ca sẽ đem anh đá đến địa phương không có mỹ nhân đi.

“Lục Trăn, tôi muốn tới phía bộ đội đặc chủng ở Bộ tác chiến, đợi có quyết định bổ nhiệm tôi sẽ phải tới Prague .” Ăn cơm xong, sau khi nói chuyện phiếm một lúc, Nolan đột nhiên nói ra kế hoạch của chính mình, Lục Trăn ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ.

“Vì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.