Hai trung đội đuổi tới súng máy duy nhất này, khẳng định biết mình bị đùa bỡn, nhưng loại chuyện này có thể nói sao? Tuyệt đối không thể, bọn họ giống trống khua chiêng điều động hai trung đội thi hành nhiệm vụ, kết quả nhiệm vụ thất bại.
Đây không phải là hung hăng đánh hai người bọn họ bạt tai, bọn họ sợ thất bại kia, cũng phải muốn nói mình thành công.
Mặt mũi gì gì đó, cũng rất quan trọng, ném không được.
Phần tử khủng bố bị diệt, coi như là diệt khẩu, bọn họ thậm chí cũng không biết, súng máy bị thay đổi, Lục Trăn một mũi tên hạ hai con chim, mọi chuyện đều giải quyết. Nolan đã sớm đoán được một kết quả như thế, cũng là không ngoài ý muốn.
Nếu thật là Lục Trăn để cho bọn họ đoạt súng máy, đó mới gọi ngoài ý muốn.
Nolan nghĩ thầm, anh cảm thấy rất hài lòng, ít nhất, mặt mũi trên không có trở ngại, anh còn chưa tới trước, kỳ thực chiến tranh kết thúc, bọn họ đội ngũ bộ đội đặc chủng, luôn luôn so với Vương Bài muốn chậm một bước.
Hơn nữa, bọn họ ở Trung Đông nhiều người, thi hành nhiệm vụ cũng rất đơn giản.
Bại bởi Lục Trăn, anh cũng không thèm để ý.
Kỳ thực, nếu có thể bất hòa Lục Trăn chính diện giao đấu, chính mình mang thành viên đi, cũng có thể đủ số mang về, Nolan đã cảm thấy vô cùng hài lòng, với anh mà nói, đây coi là thành công, ngay từ đầu anh cũng sợ hãi, nếu thật cùng Lục Trăn chính diện giao đấu.
Mang binh đi, ít một hai trở về, trong lòng anh cũng không chịu nổi.
Như vậy là kết quả tốt nhất.
Chẳng sợ thua lộn xộn.
Prague bảo tổng bộ tư lệnh giận điên lên, mắng to người Vương Bài gian trá, vẫn không thể nói, ăn một buồn bực thua thiệt, bọn họ còn phải nhận thức, kết quả nước Đức bên kia để cho bọn họ trả lại súng máy, đương nhiên chuyện này liền không thuộc về phạm vi xử lý của bọn họ.
Đây là chuyện ngoại giao.
Lần này nhiệm vụ thất bại, là nội bộ bọn họ mới biết sự việc, trung đội 5 trách nhiệm muốn nặng một chút, Nolan trung đội 19, không bị xử phạt cái gì, thời điểm bọn họ đến, chiến tranh đều kết thúc.
Họ không thể trách anh đi chậm được, muốn trách cũng là máy bay bay chậm.
Prague bảo Nolan trở lại, ngược lại không chuyện gì phải làm, tạm thời hãy cùng huấn luyện, Lục Trăn người ở Iran, vốn là muốn phải xử lý chuyện Hồng Sư, ai biết, bọn họ chạy được so với ai khác cũng nhanh, cho nên lại không thấy hình bóng .
Anh không phải là đuổi tận cùng không buông người, nhóm người này, anh sớm muộn có một ngày còn có thể gặp gỡ, Lục Trăn sẽ không tính toán cùng bọn họ dây dưa, mọi chuyện kết thúc cũng quyết đoán trở về nước Mỹ, anh trực tiếp trở về New York...
Nolan ở bên ngoài gọi điện thoại tới cho anh, điện thoại căn cứ là có quản chế cùng ghi chép, bọn họ không có khả năng trò chuyện, duy chỉ có bên ngoài có thể gọi điện thoại, dù sao cũng phải mà nói, còn là không quá dễ dàng.
Chuyện lần này, bọn họ ai cũng có ăn ý, không có lại nhắc tới, đối với Lục Trăn mà nói, đây coi là là một chuyện tốt.
Nolan không đề cập tới, anh cũng không nói.
Anh nghe giọng nói của Nolan cũng không ngại, anh cũng hoàn toàn yên tâm.
Tiểu Tuyết còn ở New York, vẫn vì chuyện của Lục Trăn bận rộn, Lục Trăn trở lại liền bị Tiểu Tuyết kéo đi làm một loạt kiểm tra, Lục Trăn kinh hồn táng đảm, “Chẳng lẽ thân thể của tiểu sinh chuyển biến xấu?”
“Là tin tức tốt.” Tiểu Tuyết mắt có tia sáng, cô thoạt nhìn mặc dù rất tiều tụy, lại rất tinh thần, Lục Trăn chậc chậc lấy làm kỳ, trong lòng lại sinh ra không khỏi hi vọng, chẳng lẽ Tiểu Tuyết tìm được biện pháp trị liệu của anh?
Một loạt kiểm tra xuống, cuối cùng rút ra cốt tủy này có chút đau, may mắn Lục Trăn nhẫn nại lực rất tốt, rút cốt tủy, anh liền nằm nghỉ ngơi, lại phối hợp Tiểu Tuyết làm một ít quy trình kiểm tra thông thường, cuối cùng Tiểu Tuyết vẫn không nói gì cả.