“Anh đối với em vẫn luôn là ân tình, sau này em nếu có việc cần anh giúp, anh nhất định sẽ giúp em tới cùng, chuyện cảm tình này, anh phụ em, anh rất xin lỗi.” Phương Đông thành khẩn nói.
Anh làm việc, cực ít ướt át bẩn thỉu.
Sau này cũng không có ý định cùng Trình Mịch có nhiều tiếp xúc, cái gì hồng nhan tri kỷ, anh không cần.
Tuyết nhi của anh chính là một đóa giải ngữ hoa, anh không cần hồng nhan tri kỷ dư thừa.
Cũng sẽ không để người anh quan tâm, lại một lần nữa thương tâm khổ sở.
Vừa trong điện thoại, nghe câu kia Tiểu Tuyết mang theo âm khóc chúc phúc anh, lòng anh liền như đao cắt, nha đầu ngốc kia, khẳng định cho là anh tuyển người khác, buông tha cô, sao có thể đâu...
Chỉ cần có Tuyết nhi tuyển trạch, anh cũng sẽ không chọn người khác.
“Phương Đông, anh đã đáp ứng em, muốn cùng em thử một lần.”
“Đúng vậy, anh đáp ứng em.” Phương Đông nhàn nhạt nói, “Chỉ là, anh cũng đã nói, anh vô pháp lại yêu một người, em cũng đã nói, nếu là anh nửa đường cảm thấy vô pháp yêu em, anh có thể cự tuyệt thử lại.”
Trình Mịch ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Phương Đông, không ngờ anh sẽ nói ra lời tàn nhẫn đến như vậy.
Đích xác, cô nói quá, lại là anh cảm thấy vô pháp lại yêu chính mình, anh có thể lại một lần nữa cự tuyệt cô. Chỉ là, cô vẫn luôn đối với mình rất có lòng tin, các nam nhân sẽ yêu cô, cô có mỹ mạo, lại có khí chất, lại có tài hoa, cô cho rằng, Phương Đông sẽ yêu cô.
Tối thiểu, anh với cô có thiện cảm, cho nên mới phải đáp ứng.
Cô cho rằng chuyện cự tuyệt này, sẽ không xuất hiện ở trên người cô, không ngờ, bây giờ lại bị anh nói ra, Trình Mịch quả thực là tim đau, Phương Đông là ai vô tình như thế? Khẳng định không phải là Phương Đông của cô.
Anh thay đổi.
Vì sao?
Trình Mịch sở sở động nhân, Phương Đông nếu nói là một điểm đau lòng, đó là giả , dù sao anh cũng từng thật tình muốn cùng cô thử, chỉ là luận không hơn yêu, nếu nói là áy náy, hẳn là không có, chuyện này từ vừa mới bắt đầu cũng đã nói lên rõ ràng.
Anh cũng vui mừng, lúc trước nói rõ .
Bằng không, hôm nay anh chính là một lòng phụ cô.
Anh cũng vui mừng, cảm tình anh và Trình Mịch, còn chưa tới động tình tình hình, cũng rất vui mừng, anh và Trình Mịch chưa từng có càng thân mật tiếp xúc, bằng không, lúc này nói chuyện này, thế nào là quá phận.
Anh cảm tạ chính mình nhiều năm như vậy khắc chế cùng nữ tính tôn trọng.
“Phương Đông, anh nói một lý do ít nhất để em có thể tin được, anh có phải yêu người khác hay không?” Trình Mịch hỏi, cô rất không cam lòng, tình cảm của bọn họ tiến triển cũng vẫn rất thuận lợi, anh đã kiên nhẫn làm bạn cô, bồi cô làm chuyện cô thích, tham gia triển lãm tranh của cô, nguyện ý mang cô đến gặp các bằng hữu vì sao đột nhiên liền thay đổi.
Trở nên quá đột nhiên, cô trở tay không kịp.
“Anh không có yêu người khác, từ thủy tới chung, người anh yêu, chỉ có một.”
“Cô ấy đã chết a, chẳng lẽ muốn vì...”
“Cô ấy còn sống.” Phương Đông khẽ nói, giọng điệu không được xía vào, “Thực sự rất xin lỗi, mang cho em hi vọng, lại đánh nát hi vọng của em, đây là anh không đúng, sau này em có chuyện gì, vẫn như cũ có thể tới tìm anh, anh có thể giúp em , tận lực sẽ giúp.”
Trình Mịch sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, “Cô ấy sống?”
Phương Đông không nói gì, thần sắc lại nói sáng tỏ tất cả, Trình Mịch tim như bị đao cắt, đoạn cảm tình này, nguyên bản chính là cô ở cưỡng cầu, bây giờ, anh muốn cự tuyệt, cô một điểm lập trường cũng không có.
Cô không có quyền lợi, ngăn cản Phương Đông.
Huống chi, anh ngay từ đầu đã nói lên , nếu là rời khỏi, cô không có câu oán hận.
Cô vẫn luôn biết, Phương Đông trong lòng có một nữ nhân.