“Vật này là xa xỉ phẩm, tôi cho tới bây giờ liền không rõ, vì sao một bức họa có thể bán ra cao như vậy giá, treo ở nhà có ích lợi gì.” Nolan nhàn nhạt nói, “Tôi đối tất cả đồ cổ cũng không có năng lực thưởng thức.”
Lục Trăn, “...”
“Ngày nào đó chúng ta đi Ai Cập, trộm mộ vương phi?” Lục Trăn mỉm cười đề nghị, “Tôi có một huyệt, tổng là không vào được, có một hồi thiếu chút nữa chết ở bên trong, còn là Long Tứ tới cứu tôi .”
“Đem tôi vòng hôn mê, dưới đất giống như mê cung, tìm thế nào đều không được vật bồi táng của bà ở đâu.”
“Anh trộm vật bồi táng của bà làm cái gì?” Nolan hỏi, “Vật bồi táng nữ nhân, đơn giản là vàng bạc châu báu, trộm mấy thứ này, anh phải dùng tới?”
“Tổ chức chúng tôi rất nhiều đặc công mỹ nữ được không?” Lục Trăn phản bác, “Trộm mộ chỉ là đối với mình một loại khiêu chiến, tôi phát hiện cổ nhân thiết kế cơ quan thật không thể nhìn, dùng ánh mắt người hiện đại không giải được, đều không biết bao nhiêu người chết ở trong mộ, trước đây thời gian chúng tôi còn là lính đánh thuê, nếu là nhiệm vụ đi ngang qua Ai Cập liền thích đến trộm mộ, có mấy huyệt chúng tôi vào không được.”
“Có một huyệt càng sâu, tất cả đều là sương mù dày đặc, độc khí đặc biệt nặng, may mà tiểu sinh bách độc không xâm, bằng không đã sớm công đạo ở phía dưới .”
Anh nhắc tới chuyện nguy hiểm này đó, luôn luôn qua loa, Nolan trong lòng cực kỳ không vui.
Lục Trăn đi trộm bảo, anh không có ý kiến gì, chỉ là trộm bảo quá nguy hiểm, anh như vậy khiêu chiến cực hạn, nếu một ngày kia vận khí không tốt, xảy ra chuyện làm sao bây giờ? Anh thâm tín, văn minh quốc gia cổ là có nhất định tà tính .
Lục Trăn mắt quan bát phương, chú ý tới không có vòng tay của Thất Thất, anh mới an tâm, chiếc bình sứ là trấn quán chi bảo, cho nên có đồ giả, vòng tay không có, kia là rất khó phục chế, vòng tay kia độc nhất vô nhị, thực sự phục chế không ra thứ hai đến.
Cố Thất Thất trên người vẫn luôn chỉ có vòng ngọc là trang sức, cái trang sức khác chưa bao giờ mang, có thể nghĩ, cô bản thân cũng thích.
Hai người đi dạo trên bác, cũng sắp đến lúc ăn cơm, Lục Trăn cùng Nolan cũng không đi khách sạn lớn, tùy tiện chui đầu vào trong một quán trên đường, là một quán món cay Tứ Xuyên, đầu đường N nhiều quán món cay Tứ Xuyên, mãn đường cái đều là xuyên món ăn Tương Giang.
Nolan nguyên bản không hiểu đây là cái món ăn tự điển gì, chờ anh nhìn thấy thức ăn tất cả đều là hồng đan đan, anh nhìn về phía Lục Trăn, “Anh không có thể ăn cay.”
“Hôm nay tôi cao hứng.” Lục Trăn nói, Nolan nhíu mày, bản thân anh không phải người có thể ăn cay, vừa nhìn thức ăn đỏ rực này thì có điểm không chịu nổi, may mắn, này có một hai món là không cay .
“Anh ở nước ngoài rất ít ăn cơm trưa ngon.” Lục Trăn mở ra thực đơn, cười cười, “Bảo đảm anh sẽ thích .”
Nolan nói, “Toàn muốn vi cay, không được ăn quá cay.”
Lục Trăn cũng không tính thái quá, biết tình hình thân thể của mình, đương nhiên sẽ không cần ăn cay, hai người hai phần điểm tâm, bao gồm hai rau trộn, nhân viên phục vụ nhìn bọn họ chọn thực đơn, đều muốn hỏi bọn họ một chút là không phải vài người cùng nhau ăn cơm, có cần bày thêm bát đũa hay không.
Mặc dù thời gian Lục Trăn cùng phục vụ gọi món ăn đều nói tiếng Trung, nhưng phần lớn thời gian đều nói tiếng Anh với Nolan, nhân viên phục vụ cũng không hỏi, chỉ là âm thầm châm chọc, này hai soái ca sức ăn thực sự là dọa người.
Thức ăn lần lượt đưa lên, đều là món ăn Tương Giang thông thường, Lục Trăn bình thường đều rất thích ăn, anh tâm huyết dâng trào sẽ làm mấy thứ, nhưng vị lại cùng quán cơm làm không giống nhau...
Lục Trăn ăn được rất khoái trá, tâm tình cũng không tồi.