Cố Thất Thất vừa xuống máy bay liền nhận được điện thoại của An Tiêu Dao, báo địa chỉ cho cô, cô vội vàng đi đến, bác sĩ đang cấp cứu cho cô, cũng mất máu, tất cả đều là thương ngoài da, xương cốt cũng không bị thương nghiêm trọng, điều dưỡng là sẽ bình phục, chủ yếu là nghỉ ngơi nhiều, mặc dù nhìn rất đáng sợ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
An Tiêu Dao rót một bình trà, gọi người chuẩn bị điểm tâm, đang ở trong vườn hoa chờ Cố Thất Thất.
Xem qua tình hình Hạ Thanh, Cố Thất Thất đi ra, cũng không có một chút không vui, cô nhìn thấy Hạ Thanh trong đó, cô đã lấy được bảo vật, mặc dù đã nói với An Tiêu Dao, không nên làm khó Hạ Thanh.
Hạ Thanh bị thương thành ra như vậy, nhìn thì nghiêm trọng, nhưng không có gì nghiêm trọng, đã là quá tốt với cô.
Huống hồ, cô lấy được tượng ngọc, còn có hai trân bảo, An Tiêu Dao có thể tha cho cô một lần, chỉ làm cô bị thương như vậy, đã là ưu ái cho cô rồi.
Loại đau xót này, cô đã từng biết, mãi cũng thành thói quen.
“Hài lòng?” An Tiêu Dao mỉm cười nhìn cô, anh đã tính nghe lời cô, không muốn Hạ Thanh bị làm sao, cũng không làm cô bị trọng thương, thứ nhất vì Cố Thất Thất, thứ hai cũng vì Tiểu Tuyết, dù sao với mối quan hệ này, kỳ thật dù cho Cố Thất Thất không có báo anh, anh c ũng sẽ không hạ thủ.
Cố Thất Thất ngồi xuống, vừa xuống máy bay cũng thấy đói, cô lấy một ít điểm tâm ăn, “Sao anh có thể để cô ấy lấy được bảo ngọc ra?”
Cô vốn cho là, An Tiêu Dao nhất định sẽ ngăn cản Hạ Thanh đem ngọc ra khỏi tòa thành, làm trọng thương Hạ Thanh, không ngờ, thương thì cũng bị thương, ngọc cũng lấy ra rồi, thật có chút không giống với tác phong của An Tiêu Dao.
Lại còn đem người đi cứu thương.
Cô biết An Tiêu Dao cũng không có lòng tốt như vậy.
“Ngọc là do cô ấy tự lấy được.” An Tiêu Dao mỉm cười, “Còn hai bảo vật kia, cô ấy muốn lấy tặng Tiểu Tuyết và Thần Hi, xem như là anh tặng các cô ấy, mượn tay Hạ Thanh mang đến mà thôi, việc nhỏ.”
Cố Thất Thất nhíu mày, “Cô ấy đáp ứng anh điều kiện gì?”
Dù sao cũng lớn lên cùng nhau, cô hiểu An Tiêu Dao, anh ta sẽ không bao giờ chịu thiệt.
“Bảo bối, sao em có thể nghĩ anh như vậy?” An Tiêu Dao bật cười.
“Anh cốn là loại người như vậy?” Cố Thất Thất tức giận nói, “Đừng cho là em không biết tính cách của anh, anh nhất định có biện pháp khiến Thanh phải đáp ứng,”
An Tiêu Dao nhưng cười không nói, Cố Thất Thất cũng không lại truy vấn, nói chung người không có việc gì là được.
“Sofia chịu để em đi?” An Tiêu Dao chuyển đề tài khác.
“Chính em kiên trì muốn rời khỏi New York, gần đây cũng không có nhiệm vụ gì.” Cố Thất Thất trầm tư nói, “Đúng rồi, có một việc em cảm thấy rất lạ, cục an ninh gần đây bỏ ra số tiền lớn đào tạo hai thiên tài máy tính, hình như thực hiện kế hoạch gì đó, hệ thống của chúng ta lại bị bọn họ công kích quá sao?”
An Tiêu Dao mặt mày tràm xuống, “Gần đây rất yên lặng, không có biểu hiện gì là có người ngoài xâm phạm.”
“Điều này thật kỳ lạ.” Cố Thất Thất mím môi, “Mỗi lần có việc gì mới, bọn họ không thể chờ đợi muốn tìm ra, tất cả tư liệu mới nhất, theo em được biết, hai vị thiên tài máy tính này rất được bảo vệ, trong một lần vô ý nhìn thấy một văn kiện, hiện nay bọn họ không biết ở đâu, thế nhưng, cái kế hoạch này khởi động được một thời gian, bọn họ tiến vào an ninh quốc gia, nhưu vậy rất bất thường.”
“Chuyện này anh sẽ phái người theo dõi, em đừng lo lắng.” An Tiêu Dao uống một ngụm tra, bình tĩnh ung dung, cũng không gấp gáp, Cố Thất Thất biết anh ta sẽ phái người đi thăm dò, nên không nói thêm gì nữa.