Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1937: Chương 1937: Chương 1938 chương một đóa vang vang hoa hồng 42




“Trước khi anh rời khỏi chống khủng bố, có rất nhiều lần hành động anh đã không để Cố Thất Thất tham gia, chỉ cho Hạ Thanh đơn độc tham dự.” Người đàn ông nói. “Cũng có mấy lần làm nhiệm vụ, anh cố ý dùng tin tình báo giả làm nhiễu vương bài, mà vương bài vừa lúc trúng kế, việc này không giống tác phong của người trung tá như ngài từ trước tới nay.”

Nolan lạnh lùng cười, “Việc này có thể nói rõ vấn đề gì? Tôi đem việc giao cho Hạ Thanh xử lý chỉ là bởi vì Hạ Thanh đủ năng lực xử lý một mình, tôi không cần phải lãng phí nhân lực, việc này liên quan gì tới tác phong của tôi? Anh là gì của tôi, biết tác phong của tôi như nào? Anh rất hiểu tôi sao? Anh biết bữa sáng tôi thích ăn cái gì sao?”

Người đàn ông mặc tây trang, “...”

Anh bị Nolan làm cho cứng họng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Nolan một cái, trong lòng thầm nghĩ, đừng tưởng rằng anh là trung tá là có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, sự tình lần này không đơn giản như vậy, anh đừng mơ tưởng thoát thân.

“Anh tại sao lại biết Cố Thất Thất?”

“Trên đường gặp đem về .” Nolan trả lời rất đáng đánh đòn, nhưng lại là một lời nói thật.

Cấp dưới bên ngoài, “...”

Trung tá đại nhân cũng có thể nói đùa! ! ! !

Người đàn ông chờ Nolan tiếp tục giải thích, kết quả Nolan giữ miệng như vàng, anh ta không hỏi, Nolan cũng không trả lời. Người đàn ông tây trang nín một hơi, thiếu chút nữa không chửi mẹ nó, thật con mẹ nó quá đáng đánh đòn! ! !

Trên đường gặp đem về ? ? ?

“Nolan trung tá, xin anh nghiêm túc một chút.” Người đàn ông hét lớn.

Nolan biểu hiện vô tình, “Anh đi ra bên ngoài hỏi mọi người một chút, xem ai đã thấy qua tôi có lúc nào không nghiêm túc không?”

June đang ở bên ngoài cũng phải phì cười, những lời này thật làm cho người ta không thể trả lời. Nhưng đây là sự thật. Đã có ai từng thấy qua lúc Nolan nói đùa hay không nghiêm túc sao? Nolan nổi danh là băng sơn, toàn bộ người trong phòng chống khủng bố không ai không biết.

Cũng không có ai dám ở trước mặt Nolan nói một câu nói đùa, June theo anh nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy anh nói đùa, thậm chí chưa từng cười qua, tựa như một pho tượng.

Mấy thân tín của Nolan cũng đang thảo luận, trung tá đại nhân nhà bọn họ cùng Lục Trăn ở trên giường có phải cũng biểu hiện vẻ mặt này hay không?

Bọn họ không thể biết nhà trung tá nhà bọn họ thỉnh thoảng cũng là bị đảo một hồi.

Người đàn ông mặc tây trang cảm thấy tốn hơi thừa lời, lại không có cách nào, nếu là có thể, anh muốn hộc máu, thẩm vấn kiểu này thật không phải là thẩm vấn người, anh nhẫn nại hỏi, “Trên đường gặp mặt đưa về là như thế nào?”

“Anh nghe không hiểu sao? Chính là trên đường gặp rồi đưa về đó.”

“Tôi muốn anh giải thích, tại sao muốn đưa về?” Người đàn ông giận dữ quát.

Nolan vẫn dùng một tác phong lạnh nhạt, giọng điệu cũng không thay đổi, “Tôi cảm thấy trên đường tùy tiện đưa một người về làm việc so với hệ thống nhân sự của chúng ta còn có ích và đáng tin hơn nhiều, đặc biệt là một số ít những người mặc âu phục, chỉ cố làm ra vẻ hiểu, liên thương đô không có cơ hội lái qua mấy lần nam nhân.”

Một câu nói, rất nhiều người trúng đạn.

Người đàn ông mặc tây trang ngồi đối diện quả thực như bị một mũi tên bắn trúng tim, máu chảy đầm đìa.

Bọn họ đích xác không phải là người ra tiền tuyến, tra án cũng là an bài cấp dưới đi tra, mặc dù có phối hợp, nhưng cũng không có cơ hội qua lại mấy lần. Thời buổi giờ muốn bắt phần tử khủng bố cũng phải xuất động bộ đội tinh nhuệ, đâu cần bọn họ khoa chân múa tay.

Người đàn ông mặc tây trang tức giận đến mặt cũng vặn vẹo .

Đột nhiên anh ta đứng dậy, đi ra cửa.

Nolan vẫn không biểu tình như cũ, nói một câu, “Tôi muốn một ly cà phê.”

June ở bên ngoài pha cho anh một ly cà phê, mang vào trong phòng thẩm vấn, mỉm cười nói, “Trung tá, anh cực khổ rồi.”

Anh vừa mới xuống máy bay, vẻ mặt phong trần mệt mỏi liền bị mời tới thẩm vấn.

“Ừ.” Trung tá đại nhân uống cà phê để nâng cao tinh thần, ừ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.