Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1962: Chương 1962: Chương 1963: Vang vang một đóa hoa hồng 67




Anh ngược lại vạn phần ảo não, anh đáng chết thể nào lại nói ra những lời này, nhưng mà Hạ Thanh đau đớn cho nên tư duy có chút hỗn độn, đối với lời của anh cũng không suy nghĩ nhiều, cô không thoải mái, nên cũng không nghe rõ ràng.

An Tiêu Dao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bọn họ lúc nào mới có thể đến thẩm em?”

Hạ Thanh không trả lời, An Tiêu Dao lại hỏi mấy câu, Hạ Thanh bên kia cũng không phản ứng, không biết là đang ngủ, hay là hôn mê , An Tiêu Dao lần này thập phần yên lặng, bốn phía yên tĩnh được chỉ có âm thanh giọt nước.

Hắn cũng làm cho mình bình tĩnh, sau khi Hạ Thanh nói bố cục, hắn đột nhiên có một loại hi vọng, Lục Trăn đừng đến cứu bọn họ.

Trừ xông vào, tựa hồ không có biện pháp nào khác.

Ở đây quá nguy hiểm, miệng thông gió cùng đường ống không vào được, anh xem qua mặt bằng thiết kế, bản vẽ tuyệt mật này, không có bản sao lưu, chỉ có thể ở chỗ này.

Bọn họ nếu là thông qua đầu gió tiến vào, cái chết đang chờ anh là điều chắc chắn.

Từ quang sẽ đem bọn họ xé thành nhiều mảnh.

Làm sao bây giờ?

Hắn giật giật thủ đoạn, mắt nhìn không thấy, đây là nhất kiện chuyện phiền toái.

Hắn nghĩ tới biện pháp cấp báo cho bọn Lục Trăn, nhưng lúc này không có tín hiệu, tin tức của anh cũng không được đưa ra ngoài.

Bây giờ chỉ có thể chờ đợi, Lục Trăn cùng Long tứ có thê nghĩ ra biện pháp, không theo hai cách này tiến vào.

Cũng không biết đợi bao lâu, hắn có chút nóng ruột, đột nhiên nghe thấy tiếng của phòng giam bị mở, An Tiêu Dao đột nhiên hướng qua bên đó, anh nghe thấy tiếng bước chân, không nhiều người, chỉ có hai người.

Có người đi vào nhà tù, căn cứ trong không khí nhiệt độ biến hóa, hắn biết một người đứng ở trước mặt hắn, một người đứng ở phía đối diện

“An Tiêu Dao?” Một đạo trung khí mười phần thanh âm ở nhà tù trung vang lên.

An Tiêu Đao cười ,”Lần đầu gặp mặt, tôi là An Tiêu Dao.”

“Ánh mắt anh bị thương?”

“Mù.” An Tiêu Dao giọng điệu rất nhẹ nhàng, “Nếu không phải mù, dự đoán cũng sẽ không bị các ngươi đưa đến nơi đây .”

“Nhân sinh luôn thay đổi, không phải sao?”

An Tiêu Dao gật gật đầu, xem như là đồng ý cách nói của hắn.

“Anh nên biết, tiến vào đây, nếu là không hợp tác, anh tuyệt đối không còn mạng sống để đi ra.” Người đàn ông nói, “Anh là người sáng lập ra vương bài, chỉ cần anh hợp tác với chúng rôi, tôi đảm bảo anh không cần lo.”

An Tiêu Dao lạnh lùng cười, đột nhiên hỏi một tiếng, “Tiên sinh, ông có đứa nhỏ sao?”

Trong không khí một mảnh tĩnh mịch, An Tiêu Dao nói, “Đừng hiểu lầm, tôi bây giờ lại nhìn không thấy, liên ông là ai cũng không biết, lại nói, nếu tôi thật muốn tra đứa nhỏ đó là ai, cũng không phí công sức, đối phó phụ nữ và trẻ em loại sự tình này, ta còn không thèm đi làm.”

“Có!” người đàn ông nói.

An Tiêu Dao trêu tức hỏi, “Giả như có một ngày, bọn cướp bắt cóc ông, nói cho ông biết, lấy con của ông đến trao đổi, ông sẽ gọi điện thoại để con trai của ông quá đi tìm cái chết, đổi cho ông bình an?”

Người đàn ông không nói lời nào.

An Tiêu Dao nói, “Vương bài tựa như con của tôi, tôi vì nó trải qua nửa cuộc đời tâm huyết, trong đó chỉ có bảy ngươi của tổ chức, chậm rãi phát triển thành quy mô như hôm nay, thật vất vả đem đứa con này nuôi lớn, ông nghĩ tôi sẽ phá hủy nó, không có khả năng.”

Người đàn ông nói,” Điều này căn bản không thể so sánh, vương bài là một tổ chức tội phạm, vô ác bất tác, đầu cơ trục lợi súng ống đạn được, buôn lậu súng ống đạn được, các người một năm hướng Trung Đông buôn bán được bao nhiêu súng ống đạn dược? Dẫn bao nhiêu chiến hỏa, bao nhiêu người vì các ngươi mà chết, anh cảm thất mình rất chính nghĩa, những chuyện anh là đều là hợp pháp sao?”

An Tiêu Dao nói, “Tôi chưa bao giờ nói vương bài hợp pháp, không có vương bài trước...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.