Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1964: Chương 1964: Chương 1965: Vang vang một đóa hoa hồng 69




Hạ Thanh lo lắng tỉnh dậy, nghe thấy có tiếng động, nhìn qua bên này, móng tay cơ hồ như muốn đâm thủng sàn nhà, trừ nắm chặt tay không hề phát ra tiếng động, bên kia là một màn tra tấn không muốn nhìn.

Màn tra tấn dã man, đơn giản mà thô bạo.

Chờ anh ta không có cách nào chịu được, bắt đầu dùng cực hình, nếu như vẫn không được, thì tiếp theo có lẽ là sẽ tra tấn cô, cô có dự cảm như vậy, An Tiêu Dao so với cô thảm hơn rất nhiều, bởi vì cô là đặc công nước Mỹ, chỉ là có hiềm nghi, có lẽ sẽ biết sự tình của vương bài.

An Tiêu Dao lại là người sáng lập ra vương bài, đây là điều không an toàn, bọn họ không xác định có thể theo cô ở đây đạt được một số tin tức mà mình muốn, bọn họ nhất định có thể theo An Tiêu Dao biết bọn họ muốn gì.

Cho nên, tất cả thủ đoạn, sẽ hội đủ trên người An Tiêu Dao.

Anh không nên, bị bắt tới đây, cũng không nên tới để chịu như thế này, không nên bị những người này dằn vặt.

Sự tình không phải là như thế này.

Hạ Thanh nhắm mắt lại, đừng mở mắt, không lên tiếng, cũng không muốn nhìn thấy cảnh này. Cô lên tiếng, cũng vô ích, bọn họ cũng không dừng lại. Không nhìn thấy, nhưng nghe thấy những tiếng đòn chát chúa, trong lòng cũng không tốt gì hơn.

An Tiêu Dao gãy chân còn chưa khỏe, lại bị như thế này, thương càng thêm thương.

Cả tiếng đồng hồ, Hạ Thanh không biết phải trải qua bao nhiêu trận đòn, cũng hôn mê vô số lần, lại bị bọn họ bắt tỉnh vô số lần, cuối cùng bọn họ mới buông tha hắn, bỏ lại anh bị hôn mê nằm đó rồi đi.

Nhà tù lại khôi phục yên tĩnh.

Hạ Thanh động đậy, trên người một chút khí lực cũng không có, trên người cô không có khóa liên, muốn nhẹ nhõm một ít, cô muốn đi xem anh như thế nào, lại không có chút sức lực nào, chẳng sợ giãy giụa, cũng không có một chút sức lực.

Cô phẫn nộ đấm xuống sàn nhà, gọi An Tiêu Dao mấy tiếng, cũng không đáp lại, Hạ Thanh gọi mãi, chậm rãi bò qua, như muốn lấy mạng cô, cuối cùng cũng đến bên cạnh anh.

Hạ Thanh chống người đứng dậy, đung đua chân của anh, “An Tiêu Dao…”

Anh bị thương ở ngực và bụng dưới, những chỗ khác thì không bị sao, dưới đất là máu của anh, sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi, Hạ Thanh trong lòng cực kỳ khó chịu, cô làm đặc công lâu như vậy, cái gì chưa từng nhìn thấy đâu.

Như này cũng không phải là lớn, cô lại cảm thấy khó chịu như vậy.

“An Tiêu Dao…” Hạ Thanh nhìn vào ổ khóa trên tay anh, ổ khóa này cô có biện pháp cởi ra, chỉ là công cụ đã bị người ta tịch thu, lần trước cô muốn thoát ra nên đã đi mở khóa, bị bọn họ phát hiện, dụng cụ trên người cô bị lấy đi mất.

Dù cho mở khóa, bọn họ cũng trốn không được.

An Tiêu Dao gãy chấn mới mấy ngày, không có khả năng đi được, cô một chút khí lực cũng không có, uổng phí khí lực, cũng khó trách, bọn họ yên tâm khi để hai người như thế này, căn bản không thể trốn thoát.

“Hạ Thanh?”

“Anh đã tỉnh, có khỏe không?” Cô khẩn trương nắm tay anh, muốn truyền cho anh một chút ấm áp, tay chân đều bị cột, tay đưa ra phía trước, anh cầm ngược tay Hạ Thanh.

“Anh không sao.” Hắn khẽ nói.

Hạ Thanh sờ sờ mặt anh, “So với lần trước còn nhếch nhác hơn.”

“Than với em, quả nhiên là chuyện không tốt.” An Tiêu Dao cười nói đùa, trong người đau đớn, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, Hạ Thanh thấy anh có tâm tình nói đùa, thuận tay ở trên mặt vỗ vỗ, tay lại rũ xuống, đơn giản là nằm bò ở trên đùi anh.

“Này, tư thế này không quá lịch sự...” An Tiêu Dao cười nói.

Hạ Thanh nói, “Em không còn chút khí lực.”

An Tiêu Dao sờ sờ đầu của cô, chững chạc đàng hoàng, “Ngoan, sau này ngoan ngoãn ôm đùi anh, anh sẽ rất thương em.”

Hạ Thanh, “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.