Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1966: Chương 1966: Chương 1967: Vang vang một đóa hoa hồng 71




“Dù cho các người là nhân viên chính phủ, điều này là không thể nào phát hiện ra nơi này, An Tiêu Dao, tôi khuyên anh, hiểu rõ thời thế mới là anh hùng, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, anh là người thông minh, phải biết làm thể nào để tốt nhất với mình.”

An Tiêu Dao bây giờ vẫn quan y chỉnh tề, tất cả vết thương giấu ở dưới quần áo, anh thoạt nhìn rất tái nhợt, thần sắc trước sau vẫn ung dung, không sợ, dường như mặc kệ mọi chuyện, anh có thể giải quyết tốt.

“Anh nghĩ rõ ràng, anh không có lựa chọn khác, tôi biết anh không sợ chết, nhưng chết quá dễ dàng cho anh, sống không bằng chết mới là khó chịu nhất, tôi coi trọng anh, không nghĩ anh nhục nhã nhưu thế, nhưng nếu anh không hợp tác, vậy đừng trách chúng tôi.”

An Tiêu Dao nhíu mày, khóe môi vung lên một nụ cười, “Ông nghĩ ông biết cái gì?”

Người đàn ông ánh lên ánh nhìn vui vẻ, “Chỉnh phủ đến nay có bao nhiêu nhân vật, Bắc Mỹ cảnh nội có bao nhiêu nhân viên, có bao nhiêu công binh xưởng, hằng năm vận chuyển vũ khí đi Trung Đông, các người lấy phương thức gì đi vận chuyển, giao ra tất cả tuyến đường và người phụ trách vận tải?”

“Các người đến nước Mỹ có bao nhiêu cấp lãnh đạo, tôi cần có một bản danh sách, các người có các xưởng sản xuất và nghiên cứu ở trên đất của chúng tôi, tôi muốn biết đó là ở đâu, có thể đến bắt Lục Trăn, Long Tứ cùng Mục Vân Sinh chờ người, bọn họ có nhược điểm gì, tôi muốn nhanh nhất có thể nắm được.”

“tháng trước, tôi nghe thấy trên tin tức có nói, chính phủ nghiên cứu vũ khó hóa học vào Syria, các người đem vũ khí hóa học bán cho quân đội chính phủ, ý đồ dùng binh sỹ nước Mỹ. Cho tới bây giờ, các người nghiên cứu bao nhiêu vũ khí hóa học, đem tất cả giao ra đi…”

Hắn có lải nhải, nói một trang dài, tất cả là muốn An Tiêu Dao hiểu rõ sự tình.

Hạ Thanh ở cách đó không xa, cười lạnh, khẩu vị cũng không nhỏ.

Cô cùng Cố Thất Thất nhiều năm qua vẫn điều tra vương bài, không ai biết vương bài có bao nhiêu cơ sở, cũng chỉ có thể tra được một chút manh mốt, tổ chức có phương thức quản lý đặc thù, mỗi người phụ trách một lĩnh vực.

Mỗi người sẽ ở đó đảm đương một phía.

Nhưng mà, nghiên cứu phát triển, quân sự cùng binh lính ở công xưởng này là cơ mật, mặc dù bọn họ cũng đều biết đại bộ phân nghiên cứu ở trung tâm, xưởng sản xuất, cùng quy mô quân sự, nhưng mà, một ít thuộc về trung tâm, chỉ có người phụ trách chuyên môn mới biết.

Lục Trăn có tự quản lý độc lập một phần, An Tiêu Dao quan lý độc lập một phần, Long Tứ, Mục Vân Sinh cũng có, trừ khi bọn họ gặp phải nguy cấp, bằng không thì không có sự giúp đỡ nhau ở đây.

Chính là phòng ngừa, có người bị nắm, bởi vì thôi miên hoặc là một ít thủ đoạn, không lấy được bí mật nên làm cái gì bây giờ, ít nhất bọn họ có thể bảo vệ được lực lượng của trung tâm.

Đây là dự định trước.

Bọn họ không có khả năng theo một người lãnh đạo, biết được toàn bộ tình huống của vương bài.

Người này hỏi vậy cũng tham lam quá, cũng quá sai lầm, quả thực đem cô cùng Cố Thất Thât điều tra bao năm không là gì cả.

Có lẽ, hắn cho rằng các cô là cố ý đi.

“Ông biết tôi ở vương bài giữ chức vụ gì?” An Tiêu Dao hỏi lại.

“Hừ, anh ở vương bài là người sáng lập, tất nhiên là quản tất cả mọi việc.”

“Ông sai rồi, ông muốn biết nhiều chuyện như vậy, trừ phi ông đem chúng tôi toàn bộ bắt lại, bằng không, ông không thể naò biết.” An Tieeu Dao tốt bụng cho anh ta một lời đề nghị.

“Cảm ơn lời đề nghị của anh, tôi sẽ đem các anh bắt lại hết rồi thẩm vấn.”

“Chúc ông muốn sao được vậy.”

Giọng đàn ông trở nên lạnh, “An Tiêu Dao, nói như thế, anh không muốn hợp tác với chúng tôi phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.