Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1968: Chương 1968: Chương 1969: Vang vang một đóa hoa hồng 73




Là hắn quá mức sơ sẩy, quên mất nhân tính âm u.

Hắn không nên cùng Hạ Thanh, có bất kỳ dính dáng, bị bọn họ phát giác.

An Tiêu Dao bỗng nhắm mắt lại, “Hạ Thanh, xin lỗi!”

Hắn rõ ràng nghĩ sẽ bảo vệ cô, lại chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi. Hạ Thanh cũng không trách hắn, đây căn bản không phải là chuyện của hắn, suy bụng ta ra bụng người, nếu là có người lấy tính mạng của người khác uy hiếp cô, bán bằng hữu của cô, cô cũng sẽ không đồng ý.

“Không…” Cô nghĩ nói một tiếng không quan hệ, vừa mở miệng lại là một ngụm máu tười phun ra, nói không rõ.

Không còn thần trí.

An Tiêu Dao hô hấp cứng lại, người đàn ông nói, “Tao cho mày một phút đồng hồ suy nghĩ, nói ra điều ngươi biết, bằng không, một thương này, tao không có lầm, đừng tưởng Hạ Thanh hôn mê, tao sẽ bỏ qua cho cô ấy.”

“Chẳng sợ cô ta đã chết, tao cũng có thể cùng bắn!”

An Tiêu Dao nổi gân xanh trên mu bàn tay, anh chưa từng tức giận như thế, không thể khống chế tâm tình của mình.

Sống chết Hạ Thanh, chỉ là ở hắn một ý niệm.

“Còn có mười giây đồng hồ suy nghĩ, xem ra cô ta đối với mày không còn ý nghĩ gì nữa, cô ta cũng không cần thiết sống nữa, một vết thương này, tao sẽ trực tiếp bắn thủng đầu của cô ta, nhìn một cái, lúc trước chúng ta tốt nhất với đặc công, thực sự là đáng tiếc.”

“Còn có mười giây đồng hồ suy nghĩ thời gian, xem ra nàng đối với ngươi không có gì ý nghĩa, nàng kia cũng không cần thiết sống, một thương này, ta sẽ trực tiếp bắn thủng đầu của nàng lô, nhìn một cái, lúc trước chúng ta tốt nhất đặc công, thực sự là đáng tiếc.”

“Mười…”

“Chín…”

“tám…”

“Bẩy…”

“Sáu…”

“Năm…”

“Bốn…”

“Ba…”

“Hai…”

“Chờ một chút!” An Tiêu Dao đột nhiên mở mắt ra, cắt ngang lời của người đàn ông, người đàn ông nhàn nhạt nói, “Một phút đồng hồ, tôi không muốn nghe bất luận cái gì cũng vô ích, nếu như mày không có thông tin chính xác tao sẽ bắn thủng sọ cô ta.”

“Trên ba mươi thị trấn lớn nhỏ, có một trụ sở huấn luyện.” An Tiêu Dao nói.

Người đàn ông rất hài lòng, ý bảo người khác ghi nhớ, “Còn có ở đâu?”

“Tao hiện tại đầu óc rất bấn lọng, để tao su nghĩ một chút.” An Têu Dao giọng điệu bằng phẳng, nụ cười vẫn đọng ở trên mặt.

“Xem ra cô ta đối với mày mà nói, rất quan trọng, vậy mà vì cô ta, bán tổ chức của mình, mày thích cô ta?” Người đàn ông vì phát hiện ra việc này mà đắc ý, “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

An Tiêu Dao một chữ cũng không nói, “Mày tốt nhất cho cô ấy thuốc giải, cho người chữa trị cho cô ấy, nếu như không có chuyện gì xảy ra với cô ấy, tao tin, mày sẽ không có được thông tin gì, lao lực vất vả mới bắt được tao, mày cũng không muốn gặp lại một cái xác.”

Người đàn ông đã vào Hạ Thanh đang hôn mê bất tỉnh, “Hừ, tất cả đều do cô ta tự tìm đến, có thể còn sống hay không, phải dựa vào vận khí của cô ta. An Tiêu Dao, nếu như tao biết ngươi nói là giả, thì hãy chờ nhặt xác của cô ta đi.”

Người đàn ông mang theo người đặc công rời đi, An Tiêu Dao Trầm giọng nói, “Cởi khóa cho tao. Tao một chân bị gãy, mắt cũng mù, tao tin mày cũng đã biết, hà tất phải khóa tao lại, tao có chạy đằng trời, tao chỉ muốn ôm Hạ Thanh.”

Người đàn ông cảm thấy cởi khóa cho anh cũng không sao cả, để cho người đặc công cởi khóa choanh, An Tiêu Dao gãy chân còn chưa lành, miễn cưỡng chống một chân ngồi xuống, nâng Hạ Thanh dậy, xem cô còn thở không, mặc dù rất yếu, nhưng cô vẫn còn sống.

“Thanh, kiên trì, không được chết…” Anh vuốt ve gương mặt cô, một mảng ẩm ướt, toàn là mồ hôi của cô.

An Tiêu Dao đau lòng không ngớt.

“Những vết thương này, sẽ không nhận không!”

Anh nhớ tới câu nói của người đàn ông, anh thích cô?

An Tiêu Dao cúi đầu, nhẹ hôn lên vầng trán cô, hắn chưa từng thích ai, bởi vì ở trong vương bài, cũng chưa từng vì ai mà long đau như dao cắt như vậy.

Nếu cái này cũng chưa tính thích, cái gì mới là thích?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.