Lục Trăn nói, “Thanh Thanh, cô thật đáng thương, bị chị cô ngược đãi, cô nói sớm, tôi để Nolan mang cho cô cái Hamburg qua đây, để cho cô ăn cho thoải mái.”
Hạ Thanh từ trong lòng Tiểu Tuyết đứng dậy, dựng thẳng một ngón giữa về phía anh, người này tuyệt đối là vui sướng khi người khác gặp họa.
Tiểu tuyết nói, “Hamburg gì gì đó cô cũng đừng nghĩ , Mãn Hán toàn tịch cô cũng đừng suy nghĩ, hãy ăn hết mấy thứ này cho tôi, rất bổ thân thể, cô cũng đừng chê canh này thoạt nhìn có vẻ rất thanh đạm, nhưng tôi làm không ít công sức.”
Hạ Thanh ủy khuất nhìn mâm cơm trong nước mắt.
Tâm can cô đang run.
Vừa nhìn liền không muốn ăn, không khẩu vị.
Hạ Thần Hi nói, “Có cháo tổ yến, nếu không ăn trước cháo tổ yến.”
“Trong đay là trứng gà, tôi ghét nhất ăn trứng gà.” Hạ Thanh ghét bỏ nói, “Chị, em muốn ăn ngon, khó khăn lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, một bữa ăn ngon cũng không cho, rất quá đáng.”
Hạ Thần Hi quyết định không nói.
Nolan rất thức thời ở một bên không nói lời nào, Hạ Thanh mỗi lần bị thương sẽ tới đây, anh đã sớm thầy nhưng không thể trách, bình thường có Cố Thất Thất bên cạnh chiếu cố cô, cô cũng nghe nói không ít, bay giờ cô không muốn gặp Cố Thất Thất, chắc là không ai bắt nạt được cô.
Tiểu Tuyết phụng phịu, “Thanh, cô ở đây, ta giận đó.”
Hạ Thanh mếu máo, mất hứng loay hoay cháo trong chén, “Tức giận liền tức giận, em sợ chị tức giận a, em còn chưa từng thấy chị tức giận đâu.”
Tiểu tuyết hít sâu, cuối cùng không nhịn được hướng vai cố đạp một cái, “Ngoan ngoãn ăn cho chị, buổi trưa sẽ không cho ăn nữa.”
“Ai nói, em ăn xong rồi, trên khay hết rồi.”
“Em đừng cho là chị không biết em đổ hết vào bồn cầu.” Tiểu tuyết tưc giận, “Đổ vào bồn cầu còn không tính, cũng không biết sạch sẽ, bồn cầu đều là thuốc đông y em không ngửi thấy sao?”
“Em đã dùng thuốc sát trùng đổ vào, sao lại có thể là thuốc đông y.”
“Tốt, chị vốn chỉ hoài nghi, em quả nhiên đổ vào bồn cầu.”
Hạ Thanh trừng mắt, vẻ mặt lên án, “Chị, người thật âm hiểm, vậy mà lừa gạt tình cảm thuần khiết của em.”
Hạ Thần Hi, Lục Trăn, Nolan, “...”
Đây là ác nhân cáo trạng trước tiết tấu sao?
Tiểu tuyết trầm mặt, thật phải tức giận, Hạ Thanh ngoan ngoãn ăn cháo tổ yến của cô, với loại thực phẩm này với khẩu vị mà nói, cháo tổ yến này quả thực là nhạt như nước ốc, một chút mùi vị cũng không có.
Hạ Thần Hi cuối cùng cũng an ủi, lập tức cảm khái quan hệ huyết thống thật đúng là kỳ diệu, ở nhà cô mỗi lần bảo bối sinh bệnh sau đó cũng là muốn ăn ngon, hơn nữa cũng là bộ dáng đứa bé, bình thường thông minh khôn ngoan muốn chết, một khi sinh bệnh liền không biết phân rõ phải trái.
Cô đối với hạ bảo bối mỗi lần đều là phụng phịu, nó cũng không sợ, uy hiếp không ăn sẽ ném đi, nó nói mình cũng có thể tìm được đường trở về, về sau Hạ Thần Hi đơn giản kiền bất kể, nó muốn ăn cái gì, tận lực không cho ăn kiêng là được.
“Chị, chúng ta thương lượng, em không muốn uống thuốc đông y, thứ đó quả thật không phải là cho người uống.” Hạ Thanh một bên khóc rống cùng tổ yến một bên đề điều kiện, lại không muốn uống thuốc.
Tây y thật tốt, uống mấy viên thuốc là xong chuyện.
“Việc này không thể thương lượng, em ở bên cạnh chị, ít nhất uống ba tháng, trong thân thể còn nhiễm vi rút, thuốc tây điều trị không tốt, dùng thuốc đông y chậm rãi bài tiết là tốt nhất, lại không có hại cho thân thể, lại có thể điều trị cho thân thể của em.” Tiểu Tuyết nói, mặc dù cô học từ nước ngoài, nhưng cô còn coi trọng đông y, nếu như là điều dưỡng thân thể, cô vẫn kiên trì điều trị.