An Tiêu Dao vẫn cảm thấy rất hoài nghi đối với tình cảm của cô gái Hạ Thanh, chỉ số thông minh cao như thế, EQ cũng không thấp, vì sao có một mặt này thấp như vậy làm cho người khác giận sôi? Anh nhìn Hạ Thanh vô tội mặt đều muốn châm chọc .
“Tôi đã sớm nói qua với cô, tôi cùng Tiểu Tuyết giữa chúng tôi chỉ có tình cảm người nhà, cô vẫn cường điệu như thế, thật muốn để cho tôi làm anh rể của cô?”
“Lau, tôi một chút cũng không muốn, với tôi mà nói, Phương Đông là anh trai và anh rể tốt nhất trên đời, anh một bên mà đi.” Hạ Thanh không khách khí nói, chống cằm, tựa hồ nhớ tới chuyện gì, đôi mắt xinh đệp tất cả đều là ý cười.
Trong lòng của An Tiêu Dao lặng yên oán thầm, nhìn vẻ mặt bộ dạng thiếu nữ hoài xuân của cô, chẳng lẽ cô còn từng thích qua Phương Đông?
Đối với chuyện tình yêu của Hạ Thanh, anh là một chút cũng không biết, duy chỉ có nghe Cố Thất Thất đã nói, trước đây cô cẩu huyết một đoạn kia, An Tiêu Dao một chút cũng không để ở trong lòng, với anh mà nói, kia căn bản không tính đối thủ.
“Cô thích Phương Đông?”
“Đầu óc anh thật xấu xa, nghĩ gì thế?”
“Nhìn xem vẻ mặt của cô.”
“Không có ý tứ, gần đây hủy khuôn mặt, không muốn soi gương.”
An Tiêu Dao cười khúc khích, bị cô nói cho vừa lòng này, người phụ nữ hài hước, ai cũng thích, anh cũng không ngoại lệ, mặc dù Hạ Thanh tính tình không tốt, thỉnh thoảng còn rất hài hước, An Tiêu Dao nói, “Tôi chưa từng thấy cô tán thưởng qua bất kỳ người đàn ông nào.”
“Phương Đông không giống như vậy.” Hạ Thanh nói, trong lòng có một loại khát khao, “Tôi lúc còn rất nhỏ, Phương Đông cùng tỷ tỷ liền ở cùng một chỗ, tôi vẫn cảm thấy, anh ta là người đàn ông hoàn mỹ nhất trên đời này, một lòng đối với chị gái, tính tình ôn nhu, thông minh cơ trí, xử sự bình tĩnh. Anh ta là tình nhân trong mộng lúc bé của tôi, tôi luôn cùng anh ta nói đùa, nếu là anh ta cùng chị gái rạn nứt, còn có tôi dự khuyết này.”
Nhớ tới một ít chuyện lý thú thời thơ ấu, Hạ Thanh cười đến rất vui vẻ.
Nhưng An Tiêu Dao không có tâm tình tốt như vậy.
“Khi đó cô tối đa cũng là mười tuổi, cô thật trưởng thành sớm.”
Hạ Thanh trừng mắt nhìn anh, âm dương quái khí là An Tiêu Dao muốn đổ máu đi?
“Anh uống lộn thuốc?”
“Không có ý tứ chọc phá mộng ảo bong bóng của cô.”
“Này, vì sao tôi cảm thấy anh cứ nhằm vào tôi đây, tốt xấu tôi cũng là ân nhân cứu mạng của anh, đối với ân nhân loại thái độ này, sớm biết lão tử liền đem anh ném ở trên núi tuyết tự sinh tự diệt, dự đoán lúc này sớm đã bị tuyết chôn, thi thể còn có thể bảo tồn vạn năm không thay đổi.”
“Cô không thể phán xét tôi một chút được không” An Tiêu Dao dở khóc dở cười, mỗi lần cùng Hạ Thanh tranh cãi, cũng có thể làm cho anh buồn cười như vậy, biết rõ chính mình làm không ra loại chuyện vô tình vô nghĩa này còn ở đó nói.
Nếu như ngày đó, thực sự cô đem mình bỏ lại.
... ... ... ...
Không có mấy ngày ôn nhu đó ở núi tuyết, anh nhìn không thấy Hạ Thanh tốt, anh vẫn như cũ cho rằng, đây là một bông hoa hồng gai, anh thưởng thức không được, anh vẫn cho rằng, nàng là đàn ông, sẽ không ý thức được, Hạ Thanh thì ra là đẹp như thế.
Bây giờ, ở trong lòng của anh, đây vẫn là một bông hoa hồng gai, lại mang theo hương thơm say lòng người, anh nhịn không được, muốn hái.
Loại tâm tình này, đã sớm không giống nhau.
“Tình nhân trong mộng trong lòng của cô tốt như vậy, cô cho là chị gái của cô chết nhiều năm như vậy, tình nhân trong mộng của cô thương tâm khổ sở, tại sao cô không có hành động, cô luôn luôn là phái hành động.” An Tiêu Dao hỏi.