“Tôi phái anh ta đi Zurich làm việc rồi.” Hạ Thanh nói, An Tiêu Dao hôm nay thật sự có việc đi Zurich, Vương bài có một khoản tiền lớn muốn chuyển vào nên anh ta phải tự mình đi làm, bình thường việc tài vụ đều do Mục Vân Sinh đảm nhiệm, lần này Mục Vân Sinh không kịp bay qua, anh ta đang có việc làm ở vùng phụ cận, sáng sớm ra cửa, hiện tại còn chưa trở lại, Hạ Thanh còn đang suy nghĩ phải đi siêu thị mua đồ, chờ An Tiêu Dao buổi tối trở về làm cơm ăn.
Mang Phi lạnh lùng cười, “Hạ Thanh, em thật có bản lĩnh mới có thể sai khiến được cậu ta, em thực sự là không đơn giản, khó trách bây giờ em chẳng thèm ngó ngàng tới anh, hóa ra là do leo lên được cành cao, chắc hẳn bây giờ anh ở trong mắt em đã không được tính là cái gì.”
Hạ Thanh thầm nghĩ, anh vốn chẳng được tính là cái gì cả.
“Anh có ý gì?”
“Cậu ta là người lãnh đạo Vương bài – tên gọi là An Tiêu Dao, anh nói không sai chứ?” Mang Phi nói, Hạ Thanh hơi nhíu mày, cũng không kinh ngạc. Chuyện này anh ta nếu muốn tra cũng rất dễ tra được, An Tiêu Dao cùng cô đều từng bị bắt qua nên toàn thế giới đều biết khuôn mặt thật của bọn họ.
Chỉ là, An Tiêu Dao đến trấn nhỏ, cũng không dùng khuôn mặt thật của anh ấy, chỉ là một mặt nạ đối phó với hình dáng khí chất tương tự, dù sao toàn thế giới đều biết gương mặt này bị phát lệnh truy nã toàn cầu, anh ấy cũng không kiêu ngạo như vậy.
Mang Phi sao có thể nhận ra?
Đoán ?
Hạ Thanh không có câu trả lời, Mang Phi nói, “Em làm việc luôn luôn cẩn thận, anh rất kinh ngạc, vì sao em lại bị trục xuất khỏi cục an ninh, chẳng qua là do ở cùng một chỗ với An Tiêu Dao, bạn bè của anh nói, hai người giao tình không phải vừa, vì cậu ta em mới phản bội cục an ninh.”
“Bây giờ, cậu ta ở bên cạnh em, một tấc cũng không rời, tính cách cũng rất giống lời đồn đại, anh nghĩ tám chin phần là cậu ấy.”
Hạ Thanh khóe môi lạnh lẽo, “Dù cho anh biết anh ấy là An Tiêu Dao thì sao nào? Chuyện giữa chúng ta, cùng anh ấy không quan hệ. Anh không cần đem quá xả tiến vào, ta và ngươi theo mấy năm trước sẽ không có quan hệ, ngươi đừng quên ngươi từng đã làm gièm pha.”
“Năm đó là anh phạm sai lầm, anh cũng đã phải trả giá, em còn muốn như thế nào? Ai chẳng có lúc phạm sai lầm, em không thể cho anh một cơ hội khác hay sao?”
“Không thể, Thất Thất còn không có cơ hội, huống chi là anh.” Hạ Thanh lạnh lùng nói.
“Nói nghe thật hay, nếu không phải em muốn ở cùng một chỗ với An Tiêu Dao thì sao em có thể cự tuyệt anh, ghét bỏ anh như vậy chứ.” Mang Phi cố chấp cho rằng, Hạ Thanh là coi trọng quyền thế An Tiêu Dao mới có thể ghét bỏ anh như vậy.
Hạ Thanh cũng không kiên nhẫn, “Đúng vậy, anh nói thật đúng, vậy thì tính sao, anh có bản lĩnh, anh cũng sáng tạo ra một vương bài cho tôi xem, dựa vào cái gì mà anh dám so sánh cùng anh ấy, tướng mạo anh không sánh bằng, tài học anh cũng không sánh bằng, năng lực càng không cần phải nói, nhân phẩm thì anh có sao? Mang Phi, chuyện giữa tôi và anh, anh nên xem xét lại mình, xem vì sao tôi không thích anh, đây không phải lần đầu tiên, tôi thực sự là mắt bị mù nên lúc trước mới thích anh mù quáng như vậy. Tôi hận không thể dùng một cái tát tát chết anh được. Mang Phi, bây giờ anh biết cảm giác của tôi như nào rồi đấy, tôi thật hối hận đoạn thời gian quá khứ trước kia.”
May mà, giữa bọn họ chưa xảy ra chuyện gì.
Bằng không, cô nhục nhã muốn chết .
Hạ Thần Hi có câu nói đúng, muốn đánh giá đàn ông tới nhất định phải trải qua nhiều năm mới biết được tốt hay xấu.
“Tiểu Thanh, em có nghĩ tới chuyện, nếu em đi theo anh ta, vĩnh viễn em không có tiền đồ gì cả. Cả một đời đều bị người ta phát lệnh truy nã, vì sao em nghĩ không thông chuyện này?”
“Thật kỳ quái, đây là chuyện của tôi, có liên quan gì tới anh, anh là cha hay là mẹ tôi mà quản cả chuyện này vậy?!”