Tiểu tuyết nói, “ Cưới vợ với thủ đoạn của Tiêu Dao bị mất mặt là đáng đời“.
“A, chị nói cái gì“.
Tiểu Tuyết ý thức được chính mình lỡ miệng, cô phản ứng mau, cuống quít giải thích nói : “Ý chị nói Tiêu Dao cưới vợ là do ông trời chiếu cố nhưng em không thực lòng muốn gả cho Tiêu Dao đó là thiên ý, cho nên anh ta mắt mất là tự tìm lấy.
Hạ Thanh nửa tin nửa ngờ, sao cô thấy chị cô đang lẩn tránh là ảo giác sao?
Từ chỗ Tiểu Tuyết trở về, trên hành lang gặp được Cố Thất Thất.
Cố Thất Thất tiến lên mỉm cười nói :“Xanh, chúc mừng cô a“.
Từ lần trước cách biệt chưa từng gặp lại Cố Thất Thất, Hạ Thanh cứng nhắc cười gật đầu cười, không có gì để nói. Cố Thất Thất trong con ngươi xẹt qua một tia mất mác, rất nhanh liền biến mất. Hạ Thanh nghĩ thầm sau này ngẩng đầu không thấy cuối đầu thấy, cô nên đối mặt thế nào với Cố Thất Thất.
Lúc trước cô còn cảm thấy Cố Thất Thất là kẻ phản bội, phản bội cô.
Bây giờ, chính cô lại gả cho An Tiêu Dao, nói cô là kẻ phản bội, hình như cũng không thể nào nói nổi.
Các cô thực xứng với cái tên người một nhà.
“ Tôi thực sự không ngờ cô sẽ gả cho Tiêu Dao“. Cố Thất Thất nói, giọng điệu thành khẩn, “ Tiêu Dao nhất định sẽ đối tốt với cô, thấy cô hạnh phúc tôi cũng cảm thấy hài lòng“.
Hạ Thanh tiếp tục trầm mặc,bầu không khí thực lạnh cô biết mình nên nói cái gì đó nhưng cô thực sự không biết nên nói cái gì cho đúng, chỉ có thể im lặng. Cố Thất Thất cũng không muốn ép cô, “ Tôi còn có việc lên lầu trước“.
Hạ Thanh gật gật đầu, Cố Thất Thất đi hướng thang máy. Hạ Thanh miệng giật giật, vẫn thủy chung không hô tên Thất Thât, cô lắc lăc đầu trở về phòng.
“Lập gia đình thật nhàm chán a a a a.” Hạ Thanh chơi trò chơi một buổi chiều rất phiền chán, liền mở cửa hướng về phía thành phố NewYork hô to 1 tiếng phát tiết.
Cuộc sống của cô trừ dưỡng thương, chưa có thời gian buồn chán như lúc này.
Lúc này, An Tiêu Dao ở gian phòng dưới lầu cùng thuộc hạ phân tích động thái quốc phòng gần đây, nghe thấy tiếng la bưu hãn , âm thanh tất cả bàm phím đều ngừng lại.
Phòng tin tức một ngày 24 tiếng lúc nào cũng có âm thanh bàn phím chẳng sợ không có người mói chuyện. Hạ Thanh kêu 1 tiếng.
Phòng tin tức một trận trầm mặc giống như xác chết.
Trên vách tường ánh sáng lóe ra, mọi người vẫn chưa phục hồi tinh thần. Đương nhiên, cũng không ai dám đi nhìn sắc mặt An Tiêu Dao chỉ có một thuộc hạ len lén nhìn hình ảnh phản chiếu trên màn hình vi tính thấy được sắc mặt của An Tiêu Dao.
(⊙o⊙). . . , thật đúng là đặc sắc.
Đại tẩu nhà bọn họ là người mới. Cô thực sự không để ý tới dưới lầu là địa bàn của lão đại sao? Nhà lão đại bọn họ đã đủ mất mặt cô như thế nào vừa đến càng mất mặt.
Dự đoán sát vách đại gia đoàn đội cũng nghe được tiếng la.
Dự đoán một giờ sau, có thể truyền lời ra lời đồn lão đại bọn họ không thú vị vậy mà làm đại tẩu cảm thấy buồn chán.
An Tiêu Dao nghiêm túc xét lại mình,mang danh là lão công, anh thực là cách không hợp sao? Vậy mà làm cho lão bà buồn chán đến nỗi hướng NewYork hô to..