Bọn họ cũng trợn mắt hốc mồm, Hạ Thanh liền không nói nữa, nhất thời cũng không phản ứng, ăn được miếng gà cay rơi ở giữa đĩa sứ , đầu lưỡi dính vào một miếng ớt cay đến tê cứng. Tên ngu ngốc này thanh âm là nữ nhân nào vọng lại, thật là ác tâm mà, đây tuyệt đối không phải cô, không phải cô, không phải cô.
Phu quân nhà cô có bao nhiêu bình tĩnh a, một bên đi ra ngoài một bên ân a, ân a, căn bản là một câu nói chưa có ba chữ trở lên, đây là điện thoại cái gì?. Đây tuyệt đối là một âm mưu, toàn bộ bữa tiệc đều là một âm mưu.
Hạ Thanh thù lớn khổ sâu nhìn An Tiêu Dao, cô muốn giết An Tiêu Dao,đây là hồ ly âm hiểm phúc hắc, cô cho là mình đang thi đấu thắng một ván, lại không biết, người này ở đây đào hầm chờ cô.
Hơn nữa, là một cái hố thật lớn.
Những người khác lại nhìn Hạ Thanh, Long Tứ vui sướng khi thấy người gặp họa, chậc chậc, thanh âm này, Tiêu Dao cũng phải tô đi, bất quá An Tiêu Dao thế nào bức Hạ Thanh nói ra những lời này .
Nhìn thế nào cũng thấy Hạ Thanh không có yêu An Tiêu Dao.
“Mọi người nhìn tôi làm gì, không ăn cơm liền cút, chưa từng nghe qua nữ nhân biểu lộ sao?” Đều đã bị nghe thấy , còn bị lấy đến làm tiếng chuông, nói không phải cô vậy cũng không quá tức giận, đơn giản trực tiếp thừa nhận.
Lục Trăn cười khúc khích, “Cô đây là biểu lộ a, tôi lúc đầu nghe cũng không tưởng a, bất quá thanh âm này thật là đáng yêu, nếu là lấy thanh âm này theo An Tiêu Dao ra khu trẻ con mua đồ mặc cả giá. Tiêu Dao ăn một bộ loli này sao?”
Hạ Thanh bất bình tức giận, nghiến răng nghiến lợi, ngại Nolan ở đây. Tân hôn cô còn chưa có thông báo tới Nolan nên không tiện phát tác, Nolan trái lại chỉnh thể đều là bình tĩnh , ăn cơm cũng không để ý bọn họ ồn ào, Cố Thất Thất lựa chọn trầm mặc.
Long Tứ theo Lục Trăn cùng nhau châm chọc: “Tiêu Dao không phải vẫn luôn ăn một bộ loli này sao? Ôi, Tiêu Dao ở trên giường có phải bức cô kêu thúc thúc không?”
Ngừời coi như bình tĩnh như Nolan, gắp một khối thịt bò cũng rơi trên đĩa, Cố Thất Thất khóe môi co quắp, ngừơi đàn ông này là ai a, Hạ Thanh tai đỏ lên, cô có thể khẳng định, tuyệt đối là không .
Hạ Thanh thiếu chút nữa chụp bàn tìm một mình Long Tứ đấu, còn chưa có kết thúc đâu a..
Đúng lúc này, An Tiêu Dao trở về, trên mặt mang theo biểu tình bình tĩnh, dường như một màn vừa rồi chỉ do mọi người ảo giác. Bất quá đó là một tiếng chuông bình thường, An Tiêu Dao thấy bọn họ cũng không ăn, rất tùy ý hỏi một câu, “Đã ăn no? Tôi chuẩn bị thịnh soạn như vậy.”
Nolan nhàn nhạt nói, “Xem cuộc vui đủ rồi.”
“A, hấp dẫn sao? Đâu?” An Tiêu Dao chững chạc đàng hoàng hỏi, thu tay, Hạ Thanh nhìn điện thoại di động của anh, thiếu chút nữa muốn đập, đây là điện thoại di động phá hoại nha, đều là lỗi di động này.
Long Tứ chậc chậc một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Dao cố ý mời Nolan tới dùng cơm chính là muốn khoe khoang một câu, Hạ Thanh bây giờ là tâm thân bên nguời anh ta sao?
Hạ Thanh trừng mắt nhìn Tiêu Dao, An Tiêu Dao mỉm cười hỏi, “Lão bà, làm sao vậy?”
“Đáng chết, anh đem bỏ tiếng chuông “
An Tiêu Dao nói, “Bỏ? Tại sao muốn bỏ, anh xem em ngày đó kêu rất vui mừng,thích hợp nhất là dùng làm tiếng chuông, em không thích là cảm thấy không công bằng sao? Không quan hệ, quay đầu lại anh cho em tiếng chuông”.
“Ai muốn anh cùng anh lấy giọng nói làm tiếng chuông.” Hạ Thanh cự tuyệt, lại cảm thấy ngay trước mặt bọn họ cãi nhau quá tổn hại, tính toán để sau tính sổ chuyện này , An Tiêu Dao chính là có ý đó, dù sao, mục đích của anh đã đạt, cái khác không sao cả.