Tốt nhất không muốn làm cái gì, định nghĩa của Tiểu Tuyết thật ra là có ảnh hưởng không lớn có thể ăn.Lúc trước ăn kiêng cũng không nói không thể ăn dầu mỡ, trái lại kiêng kỵ cay , An Tiêu Dao nghĩ thầm, một hồi anh và Hạ Thanh nói một câu, tốt nhất không thể ăn.
Nếu là Hạ Thanh khiên trì, bán cái manh(ý nói nói ngọt), có lẽ anh có thể cho cô một khối.
Ừ, cứ quyết định như vậy.
Hạ Thanh trợn mắt nhìn Tiểu Tuyết, “Chị vì sao em không thể ăn thịt, đã mấy ngày , em thấy cũng tốt không sai biệt lắm.”
Tiểu Tuyết từ văn kiện ngẩng đầu lên, kinh ngạc liếc nhìn Hạ Thanh một cái, “Chị chưa nói em không thể ăn thịt a, em nói Tiêu Dao nấu canh cho em ăn , đạm một chút, vết thương chưa tốt, em muốn chết a.”
Hạ Thanh mếu máo, “Một chút cũng không thể ăn sao? Em đều muốn chết , miệng có thể đạm ra cái gì.”
“Tốt nhất không muốn, em qua đây,chị và em nói một chút lễ về Giáng Sinh sắp tới.”
Hạ Thanh lưu luyến nhìn nhìn đùi gà cùng cánh gà, trong lòng thịt đau đến cắt đi , An Tiêu Dao lặng lẽ nói, “Hôn một cái, anh len lén giữ lại cho em.”
Hạ Thanh nghĩ cánh gà cùng một cái hôn đắn đo cả một giây đồng hồ, câu cổ An Tiêu Dao ở trên môi anh hôn một cái, lại không phục cho An Tiêu Dao một quyền, lại xoay người đi đến phòng khách, An Tiêu Dao cười đến hai mắt biến thành trăng rằm.
Nha đầu này thật tốt ngoan a.
“Lễ Giáng Sinh có chuyện gì a?”
Tiểu Tuyết ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Hạ Thanh một cái, lại cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Giáng sinh là ngày giỗ của mẹ, Thần Hi điện thoại tới, năm nay muốn cho chị em chúng ta trở lại tảo mộ, chị không có vấn đề, lễ Giáng Sinh cũng phải đi về bồi Phương Đông, còn em?”
Hạ Thanh ý tứ cứng đờ, cô nhiều năm qua vô tình hay cố ý đều tránh chuyện này.
Hạ Thanh rất ít suy nghĩ lễ Giáng Sinh mười mấy năm trước, ngày đó phát sinh chuyện đáng sợ, tuổi cô còn nhỏ đó là chuyện đả khích vô cùng lớn. Vẫn muốn quên lễ Giáng Sinh là một ngày trong một năm không vui vẻ nhất của cô.
Hạ Thanh chung quy tới ngày này đều gặp ác mộng như nhau, mơ tới mẹ cô toàn thân đầy máu nằm trong vũng máu.
Dần dần, Hạ Thanh có chút bài xích chuyện này.
Hạ Thanh cũng không muốn tự để mình không thoải mái. Mấy năm nay, rất ít trở về tảo mộ, mỗi lần lễ Giáng Sinh trở lại nhìn mẫu thân, chung quy đều không vui, bản thân Hạ Thanh là người lạc quan rộng rãi, không muốn có mặt trái tình tự này đó, cũng là không muốn tự làm khổ mình.
“Xanh?”
“Nga, không có việc gì, em không có vấn đề.” Hạ Thanh nói, so với việc của cô, hai nguời chị cô mấy năm nay lại càng không về nhà bái tế. Bây giờ, ba chị em cô cũng có nhà của mình, cùng nhau trở lại bái tế, mẹ nhìn thấy các cô đoàn viên, cuộc sống hạnh phúc, hẳn là cũng sẽ rất hài lòng.
“Tiêu Dao sẽ cùng đi chứ?” Tiểu Tuyết hỏi, ánh mắt Hạ Thanh theo ánh mắt Tiểu Tuyết nhìn về phía An Tiêu Dao, anh đang ở trong phòng bếp bận rộn, Hạ Thanh trong lòng có chút phức tạp, nên cùng An Tiêu Dao trở về sao?
Tiểu Tuyết lên tiếng nói, “Ý của chị là cùng đi chứ.”
Hạ Thanh có chút do dự, “Để em nghĩ đã.”
Để ba chị em họ trở lại tảo mộ, tế bái mẫu thân, cả nhà Hạ Thần Hi khẳng định sẽ cùng đi, anh rể Đông Phương đã ở đó, nếu An Tiêu Dao không đi, không biết anh ta có ý kiến gì không, mặc kệ nói như thế nào, Hạ Thanh cũng gả cho An Tiêu Dao .
Đã gả cho An Tiêu Dao tạm thời sẽ không ly hôn, mang về thấy gia trưởng cũng không có gì đúng không?
Ừ, hình như không có gì vấn đề lớn .
Lại nói, An Tiêu Dao cũng rất lo cho Hạ Thanh.
Ừ, cứ quyết định như vậy, nhìn thấy đùi gà, có thể nói một câu An Tiêu Dao, nếu như anh ta rảnh rỗi liền đi cùng.