Người phụ nữ này, làm cho ông nhớ tới một người không nên nhớ, Đường Bạch Dạ mẫu thân Vân Nghê, người ông hận cả đời, đồng thời cũng hận
Đường Bạch Dạ.
Nếu không phải do mẹ con anh, gia đình của ông đã rất đầy đủ, vợ của ông cũng không chết.
Hạ Thần Hi không biết suy nghĩ trong lòng Đường lão, cô nói, "Đường Bạch
Dạ cùng Tưởng Tuệ kết hôn, đây là chuyện của Đường Bạch Dạ."
"Vậy cô tính mang theo đứa bé để nó chịu trách nhiệm?"
Hạ Thần Hi kinh ngạc địa nhìn Đường lão, "Tại sao tôi lại muốn anh ta chịu trách nhiệm?"
"Cô, . . . . . ."
Cuối cùng Đường lão cũng cảm nhận được cái gì là gà nói vịt, Hạ Thần Hi rất
chân thành nhìn Đường lão, cảm khái nói, "Đường chủ tịch, chỉ sợ ông vẫn không hiểu ý của tôi, tôi chỉ muốn nói cho ông biết, tôi không thương
Đường Bạch Dạ."
"Tôi đối với Đường Bạch Dạ không có bất kỳ mơ tưởng
gì, cho nên, tôi sẽ không làm thiếu phu nhân Đường gia, điểm này, xin
ông yên tâm. Ông có thể xem chúng tôi như một đôi vợ chồng đã ly hôn,
anh ta có thể tới thăm con trai, nhưng giữa tôi và anh ta, đường ai nấy
đi, không liên quan gì nhau, anh ta muốn kết hôn, tôi cũng phải lập gia
đình, mọi việc chỉ đơn giản như vậy."
Đường lão tức giận nói, "Tôi không tin!"
"Chủ tịch, ông xem, ông không thích Đường Bạch Dạ như vậy, ông cũng biết anh ta là người xấu xa, người đầy khuyết điểm, tôi thông minh như ông, hoả
nhãn kim tinh, tôi làm sao có thể yêu Đường Bạch Dạ, ông nói đúng
không?" Hạ Thần Hi cười híp mắt, biểu tình chúng ta đứng cùng một phía
nhìn Đường lão.