Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 246: Chương 246




Đội công trình có hai kỹ sư hướng phía Lâm Lâm mời rượu, sắc mặt Lâm Lâm đỏ bừng, khẽ lắc đầu, nói không thể uống, một người nói, "Lâm tiểu thư quá không có suy nghĩ, người mới tại sao có thể nói không thể uống rượu, đây là không nể mặt."

Đường Bạch Dạ nói, "Tôi uống giúp cô ấy."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc, đây là quan hệ gì mà có thể uống rượu thay?

Đường Dạ nói, rót một ly rượu, thay Lâm Lâm uống, mặt không đổi sắc. Ánh mắt khẽ nhìn về phía Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi tập trung dùng bữa, chưa từng nhìn anh một cái, Đường Bạch Dạ mơ hồ có chút không vui.

Người phụ nữ này có thể phớt lờ anh như vậy sao?

Lâm Lâm ở bên cạnh, sắc mặt lại càng thẹn thùng, kéo tay Đường Bạch Dạ nói, "Đường ca ca, ngươi đừng uống quá nhiều, em bóc vỏ tôm hùm cho anh."

Nói đến bóc vỏ tôm hùm, Đường Bạch Dạ liền nhớ lại lúc cùng Hạ Thần Hi ăn lẩu, cô thèm thuồng nhìn tôm hùm, cũng không động tay vào.

Nhưng Hạ bảo bối tự động cầm tôm hùm lên, bóc vỏ, thả vào trông chén của cô.

Cô rất thích ăn tôm hùm, nhưng vô cùng ghét bóc vỏ tôm hùm.

Đường Bạch Dạ vẫn chưa trả lời, Lâm Lâm đã giúp anh bóc tôm hùm, chăm sóc hết sức đúng lúc, như thể cô là vợ của Đường Bạch Dạ.

Dịu dàng, quan tâm.

Đường Bạch Dạ đối với cô cũng rất dịu dàng, kiên nhẫn, dáng vẻ khác xa lúc bình thường, tất cả mọi người mơ hồ, Đường tổng, rốt cuộc anh qua lại với bao nhiêu phụ nữ một lúc, chẳng lẽ chính - phụ đồng thời ngồi một bàn, chung sống hòa thuận sao?

Cách bàn có vài kỹ sư có ý định, bưng rượu tới mời Hạ Thần Hi.

Hạ Thần Hi vốn là kỹ sư, không tránh khỏi mời rượu, một hơi uống liền năm ly, tất cả đều cạn ly, mọi người càng ồn ào, không ngờ tửu lượng của Hạ Thần Hi tốt như vậy, vội vàng kéo tới mời rượu.

Tiết Giai Vân vừa định ngăn cản, Lâm Nhiên kéo cô, lắc đầu, ý bảo cô nhìn thần sắc Đường Bạch Dạ, Tiết Giai Vân nhìn sang, chỉ thấy trên mặt Đường tổng toàn bộ đều màu đen, mặt không chút thay đổi, hoàn toàn không còn nụ cười vừa rồi.

"Thần Hi, uống thêm một ly, uống thêm một ly. . . . . ."

Hạ Thần Hi biết tửu lượng của mình, cũng không tốt lắm, chẳng qua do da trắng nên không bị nhận ra, cô uống rượu lại không đỏ mặt, người khác bưng tới một ly, cô một hơi uống hết, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, căn bản không thể nhận ra tửu lượng cô cao hay thấp.

Chai rượu cạn dần, gần như làm cho Hạ Thần Hi khó chịu, nhóm người càng phát ra ồn ào.

Hạ Thần Hi cười nói, "Mọi người thật quá đáng, có thù hận gì với tôi sao?"

"Tôi vô cùng ngưỡng mộ Thần Hi."

"Tấm lòng của tôi đối với Thần Hi như nước sông Hoàng Hà, không thể nào nói hết."

"Thần Hi, uống thêm một ly."

. . . . . .

Mấy tên đàn ông vây quanh Hạ Thần Hi, thay phiên nhau mời, dường như có cảm giác không thể quật ngã được cô thì không cam lòng, Lâm Lâm ở bên cạnh nói, "Đường ca ca, không ngờ Hạ tiểu thư lại được hoan nghênh như vậy."

Đường Bạch Dạ vừa nghe những lời này, làm sao lại cảm thấy chói tai.

Cách mấy bàn có vài kỹ sư trẻ tuổi độc thân vây quanh Hạ Thần Hi, lần lượt mời rượu, khuôn mặt Hạ Thần Hi luôn luôn tươi cười nghênh đón mọi người, cho dù trong lòng cô nổi trận lôi đình, cô cũng cười chào đón, bên cạnh đều là đồng nghiệp.

Nụ cười của cô tươi như hoa, Đường Bạch Dạ càng cảm thấy được chướng mắt.

Anh cũng không ngờ Hạ Thần Hi được đàn ông yêu thích như vậy, đã vậy còn có rất nhiều kỹ sư tới mời rượu.

Nhìn ứng phó tự nhiên của cô với đám đàn ông, tim của anh như bị cái gì thắt lại, khó chịu, tức giận và cảm giác mà anh không hiểu nổi.

"Thật không thể uống nữa." Hạ Thần Hi phất tay, mọi người không nghe theo, nhất định mời thêm, người ở bàn bên cạnh cũng ồn ào, "Thần Hi, giết chết bọn họ, mấy tên đàn ông thay phiên mời mà không thể đốn ngã Thần Hi, quá mất mặt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.