Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 232: Chương 232: Chuyện người phụ nữ tự sát tám năm trước (7)




Nhưng mà, Hạ bảo bối là người rất nhạy bén, nhận thấy được bầu không khí giữa cha cùng mẹ có chút gì đó không đúng lắm, nhanh như chớp nhìn Hạ Thần Hi, lại nhìn Đường Bạch Dạ, yếu yếu hỏi, "Các người cãi nhau sao ?"

"Đúng!"

"Không có!"

Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ trả lời không giống nhau, Đường Bạch Dạ trừng mắt liếc Hạ Thần Hi một cái, ở trước mặt đứa nhỏ cô vậy mà nói thật?

Hạ bảo bối vuốt cằm, khổ não nhìn Đường Bạch Dạ, "Cha, nói dối là không tốt a."

Đường Bạch Dạ lạnh lùng hừ một tiếng, đao mắt quét về phía Hạ Thần Hi, Hạ bảo bối nói, "Cha, đối xử với mẹ phải có phong độ a"

"Mẹ con không cần phong độ." Phong độ của anh tuyệt đối không phải lấy tới cho Hạ Thần Hi .

Hạ Thần Hi mặc kệ anh, trực tiếp trở về phòng.

Đường Bạch Dạ nhìn bóng lưng của cô tức giận muốn bốc cháy, Hạ bảo bối vuốt cằm hỏi, "Cha, người theo đuổi không được mẹ, lại còn chọc mẹ sinh khí, tại sao muốn gạt con, bảo bối kiến thức rộng rãi, sẽ không cười cha ."

Đường Bạch Dạ, "..."

"Một chút cũng không quan tâm sao?"

Hạ bảo bối than buông tay, lắc lắc đầu, "Cha người sĩ diện như thế, lại rất kiêu ngạo, mẹ kiêu căng, lại rất lý trí, các người đụng vào nhau, nếu không cãi nhau mới kỳ quái, cãi nhau là hiện tượng bình thường, bảo bối sẽ không ngạc nhiên ."

Đường Bạch Dạ thở dài, thảo nào Hạ Thần Hi dám ở trước mặt Hạ bảo bối thừa nhận bọn họ cãi nhau , Đường Bạch Dạ dần dần rõ ràng một việc, anh không nên đối đãi Hạ bảo bối như đứa nhỏ bảy tuổi khác.

Đứa nhỏ này, quá thành thục.

Chỉ có vẻ bề ngoài phấn nộn, thỉnh thoảng giả vờ trẻ con, kỳ thực, bé nhìn cái gì cũng rất thấu đáo.

"Kiêu ngạo từ này dùng để hình dung con ."

Hạ bảo bối nói, "Thẳng thắn mới là từ dùng để hình dung con ."

Đường Bạch Dạ cười khúc khích, đột nhiên nheo mắt lại, không vui hỏi, "Hôm nay con đi ăn cơm dã ngoại, vì sao không gọi mời cha, vì sao gọi Lâm Nhiên?"

"Oa, cha, người thực sự là thần thông quảng đại, làm sao cha biết chúng ta đi ăn cơm dã ngoại, Lâm thúc thúc nói cho cha biết sao ?"

"Lời vô ích!"

"Oan uổng a, chúng ta là hẹn dì Giai Vân, Lâm Nhiên thúc thúc là mặt dày mày dạn cùng theo qua đây." Hạ bảo bối ngọt ngào cười, "Đương nhiên, Lâm thúc thúc tác dụng rất lớn , có chú ấy ở đó, bảo bối cũng không cần làm việc ."

Đường Bạch Dạ đột nhiên không hâm mộ Lâm Nhiên .

Quả nhiên là bị kéo đi làm lao động tay chân .

Hạ bảo bối trầm ngâm nói, "Lại nói, cha, gần đây cha thực sự rất bận sao , hôm nay là cuối tuần cha cũng bận sao?"

Đường Bạch Dạ nghĩ đến Lâm Lâm, khóe môi tiếu ý mềm nhũn, ôm Hạ bảo bối, ngồi ở trên đùi, "Mấy ngày nữa, cha sẽ hết bận, đến lúc đó sẽ luôn ở bên con."

"Con không sao." Hạ bảo bối cười híp mắt nói, "Cha, con hỏi cha một bát quát nha."

"Nói!"

"Cha a, tám năm trước, nghe nói có một học sinh cấp ba thích cha, quyến rũ cha, sau đó cắt cổ tay tự sát, rồi bỏ đi nước Mỹ, có phải thật vậy hay không a?" Hạ bảo bối trên mặt lóe ra biểu tình bát quái.

Mặc dù bé cảm thấy việc này sẽ không xảy ra trên người mẹ bé .

Nhưng mà, bát quái chi tâm, mọi người đều có, nói không chừng thật có cái gì thì sao.

"Hình như là có chuyện đó." Đường Bạch Dạ lục lại ký ức trong đầu, cuối cùng buông tha , "Cha nghĩ không ra, hàng năm luôn có nhiều người say mê cha, sao cha có thể nhớ hết được. Nhưng sao con lại hỏi như thế?"

Hạ bảo bối khinh bỉ nhìn Đường Bạch Dạ, "Cha, người thực sự là không có trách nhiệm."

Đường Bạch Dạ ha ha cười, "Bảo bối, này gọi sức quyến rũ, hiểu sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.