Tiết Giai Vân nằm mềm đến ở trên sô pha, tâm tàn như tro nguội.
"Anh thế nào tàn nhẫn như vậy? Vì sao?" Tiết Giai Vân cũng không biết hỏi ai, trong lòng bi thương, không có bất kỳ ngôn ngữ , tất cả đều là thất vọng cùng thống khổ.
Hạ Thần Hi cuống quít an ủi cô, Tiết Giai Vân nước mắt lã chã rơi xuống, "Tớ hôm nay nhìn thấy hai người bọn họ 1 lần, hôm nay tan tầm, tớ nhìn thấy bọn họ đi cửa hàng áo cưới, nơi đó là cửa hàng áo cưới, tớ và anh ấy đã nói, tớ thích nhất nơi đó, chúng tớ cũng thử qua áo cưới, đi qua hai lần, anh ấy cũng mang Trầm Lộ Lộ , còn bị tớ vô ý nhìn thấy, Thần Hi, vì sao, anh ấy muốn thương tổn tớ như thế, tớ đã làm sai cái gì?"
"Cậu cái gì cũng không làm sai." Hạ Thần Hi nói, "Cậu chỉ là quá yêu anh ta."
Đúng vậy, cô quá yêu anh.
Có lẽ đây là lỗi của cô, cô nếu là có thể hết hy vọng, không hề yêu anh , có lẽ, cô là có thể giải thoát rồi, bằng không, cô vĩnh viễn đều sẽ nhận lấy loại đau này khổ này , vô pháp tự thoát khỏi.
Khó chịu cùng thống khổ đều quấn quanh ở trong lòng.
Hạ Thần Hi ôm lấy cô , mềm giọng an ủi, trong lòng thầm mắng Lâm Nhiên vài tiếng , anh ta đều phải rời đi , còn náo ra động tĩnh lớn như vậy, cố làm bị thương Tiết Giai Vân .Nguyên bản nếu anh ta yên tĩnh rời khỏii, Giai Vân sẽ không nhìn thấy , sẽ không khổ sở như vậy, bây giờ Giai Vân tâm đều phải nát.
Ở trong ngực cô khóc được khó chịu như vậy.
Hạ Thần Hi rót một ly rượu, "Giai Vân, uống rượu đi, đừng khóc, say, ngủ một
giấc là được, những chuyện khác, không muốn suy nghĩ."
Cùng với làm cho cô ấy khó chịu như vậy, khóc tưởng niệm Lâm Nhiên, không như
say một màn,ngủ một giấc,cũng sẽ không thương tâm giống vậy như vậy, thống khổ.
Tiết Giai Vân ngửa đầu, uống cạn một chén.
Trong lòng đau đớn, giống như rượu mạnh xuống bụng, hỏa thiêu bình thường, nước mắt giống như muốn chảy khô.
Hạ Thần Hi , lại không thể tránh được, dù sao, chuyện giữa bọn họ , cô vô pháp
nhúng tay.
Tiết Giai Vân uống rất say, lúc Hạ Thần Hi đỡ cô ra, cô đỡ tới lan can, phun được thiên hôn địa ám , cực kỳ khó chịu, Hạ Thần Hi không đành lòng, vỗ phía sau lưng của cô, đột nhiên, ánh mắt liết đến một chiếc xe rất quen thuộc đang dừng ở trên đường phố đối diện.
Kia là xe của Lâm Nhiên, cô nhớ tên nhãn hiệu xe của anh ta, mặc dù rất xa, nhưng Hạ Thần Hi vẫn đang thấy rất rõ ràng.
Cô nhíu mày, Lâm Nhiên sau khi rời đi, các cô ngồi đến hai tiếng đồng hồ, anh ta lại vẫn ở bên đối diện, chẳng lẽ cố ý chờ Giai Vân ? Đã như vậy, sao không cho anh ta một cái cơ hội, cũng cấp Giai Vân một cái cơ hội.
Mặc dù quyết định này không có thông qua Tiết Giai Vân đồng ý, nhưng cô ích kỷ một hồi, giúp Giai Vân quyết định đi.
Hạ Thần Hi quay đầu lại đến trong quán rượu, chờ giây lát không gặp Lâm Nhiên xuống xe, Hạ Thần Hi đạm đạm nhất tiếu, tiện tay gọi tới một danh nam nhân, anh ta uống một chút rượu, nhưng không phải rất say...
Lâm Nhiên ở trong xe, xiết chặt nắm tay lái, trong lòng nguyền rủa , vì sao Hạ Thần Hi còn chưa có trở lại, cô đi chỗ nào , Giai Vân thoạt nhìn rất đau khổ, Hạ Thần Hi là đi chỗ nào .
Đáng chết!
Sắc mặt anh trở nên hung ác nham hiểm, xưa nay vốn là nam nhân ôn hòa, sắc mặt cực kỳ khó coi, Tiết Giai Vân đỡ tới lan can, phun được quá nhếch nhác, người ngã trên mặt đất, bởi vì nôn mửa, khóe mắt tất cả đều là nước mắt, thoạt nhìn càng thấy nhếch nhác.
Lâm Nhiên cực kỳ đau lòng.
Đột nhiên, có một danh nam nhân đến gần Tiết Giai Vân, quá xa, anh không biết anh ta nói với Tiết Giai Vân cái gì, bắt đầu đỡ Tiết Giai Vân rời đi, Lâm Nhiên rất là sốt ruột, cô bây giờ say, không nhận biết được ai, tất nhiên bị người khi dễ.
Anh vội vội vàng vàng xuống xe, cũng không kịp cái gì, chạy đến bên cạnh bọn
họ, đoạt lấy Tiết Giai Vân, giận trừng anh ta, "Cậu muốn làm gì?"