Editor: Hạ Trần
"Trầm Lộ Lộ đã trở về, con lại cùng cô ta ở cùng một chỗ, khiến cho con cùng Giai Vân chia tay, con thế nào chưa nói?" Lục Cầm giận dữ hỏi, một tay vỗ phía đầu của anh, "Hỗn tiểu tử, mắt bị mù."
Lâm Nhiên kinh ngạc cực kỳ, "Mẹ, làm sao mẹ biết?"
"Mẹ đương nhiên biết, người ta ở trước mặt mẹ nói mình mang thai, có con của con, con nói mẹ có thể không biết sao?" Lục Cầm giận không kìm được, chỉ vào Lâm Nhiên mà mắng, "Mẹ nói con đó, Giai Vân là cô gái tốt như vậy con có chỗ nào không hài lòng, càng muốn cùng Trầm Lộ Lộ ở cùng một chỗ?"
"Chuyện này, con sau này sẽ giải thích có được không, nói chung không phải là kiểu như các người nghĩ, con sẽ không cùng Giai Vân chia tay." Lâm Nhiên nói, vô cùng khẳng định, Lục Cầm hơi nhíu mày, không hiểu nhìn anh.
Lâm Phúc nói, "Nói cũng không thể nói như vậy, làm con gái người ta mang bụng, cũng không thể không chịu trách nhiệm."
"Lão công!"
"Được, được, tôi không có nói gì." Lâm Phúc đầu hàng, trong nhà lão bà lớn nhất, không có biện pháp.
Lâm Nhiên mỉm cười nói, "Mẹ, ba, các người yên tâm, con biết mình muốn cái gì, chuyện này, con sẽ xử lý tốt, các người không cần lo lắng."
"Nói chung, con cũng không muốn làm tổn thương Trầm Lộ Lộ."
"Con cũng sẽ không ở cùng một chỗ với cô ấy." Lâm Nhiên nói.
Lục Cầm vừa mới muốn nói gì, Lâm Phúc liền kéo bà nói, "Lão bà, chuyện của con, để con đi xử lý, đừng giống như trước đây, khiến cho không thể vãn hồi, vậy cũng không tốt."
"Nó dám!"
Lâm Nhiên lập tức chột dạ, "Quá khứ chỉ do còn trẻ vô tri, còn thỉnh mẹ đại nhân đại lượng, không nên cùng con tính toán."
Lục Cầm hừ một tiếng, "Chờ Giai Vân?"
"Đúng vậy."
"Con phải giải quyết thật tốt, mang vợ của con về cho mẹ, biết không?"
"Biết." Lâm Nhiên đáp, vẫy tay bảo tài xế đi lái xe tới đây, đưa cha mẹ anh rời đi, anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mẹ anh không thích Trầm Lộ Lộ, chuyện này tồn tại đã lâu.
Anh cũng không biết vì sao, mẹ lại như vậy.
Lâm Nhiên ở cửa công viên, gặp các khách mời, cùng chào hỏi mấy câu, toàn bộ đều là người anh quen biết, chính là không nhìn thấy Tiết Giai Vân, Lâm Nhiên thầm nghĩ, Tiết Giai Vân trốn được ở nơi nào?
Anh đáng sợ như vậy?
Không đợi được Tiết Giai Vân, trái lại chờ được , cô cùng một danh nam tử cùng đi ra, thấy Lâm Nhiên, hiển nhiên rất vui vẻ, vô cùng thân thiết kéo cánh tay anh, "Lâm Nhiên, anh đang đợi em sao?"
"Em không phải đi rồi?"
"Chúng em còn chưa đi đâu? Vừa gặp phải một đại sư, cùng ông ấy nói chuyện một hồi, đình lại một ít thời gian." Trầm Lộ Lộ mỉm cười nói.
Tiết Giai Vân vừa lúc ra, nhìn thấy bọn họ, hơi nhíu mày, lại quay trở lại, cô không muốn lúc này ra đụng với bọn họ.
Người đàn ông trung niên nói, "Lộ Lộ, tôi đưa em trở về."
Trầm Lộ Lộ nói, "Lâm Nhiên sẽ đưa tôi trở về, tiên sinh đi về trước đi."
Lâm Nhiên nhàn nhạt nói, "Lộ Lộ, em cùng vị tiên sinh này cùng nhau trở về đi, anh còn có một ít chuyện muốn làm."
"Mọi người đều ra về, anh còn có chuyện gì?" Trầm Lộ Lộ không hiểu hỏi.
"Anh có chuyện của anh muốn làm." Lâm Nhiên nhìn cô, kiên quyết nói, "Em đi trước đi."
Thần sắcTrầm Lộ Lộ ảm đạm, "Được, vậy em đi về trước, ngày mai chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?"
"Nói sau đi."
Trầm Lộ Lộ hơi nhíu mày, người thoạt nhìn vô cùng khổ sở, thương tâm, Lâm Nhiên thờ ơ, người đàn ông trung niên bên cạnh cùng cô lên xe.
... ... ...