Đường lão đột nhiên nói, "Cô cảm thấy tôi nên nộp tiền bảo lãnh cho Đường Bạch Dạ sao?"
"Trong lòng ông tất nhiên có ý nghĩ."
"Ta muốn nghe ý kiến của cô."
"Đương nhiên là muốn ông nộp tiền bảo lãnh." Hạ Thần Hi đột nhiên cười híp mắt nói, "Hiện tại bồi dưỡng tình cảm cha con vẫn còn kịp, ông xem bảo bối nhà tôi mới quen Đường tổng liền nhào tới không thể nói là thân thiết."
"Ông nhìn tất cả bộ phận công trình đối Đường tổng vô cùng ngưỡng mộ, trung thành và tận tâm."
"Nói rõ Đường tổng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở."
"Ông bỏ rơi anh ấy nhiều năm như vậy, thực sự là thật là đáng tiếc, chỉ cần ông nguyện ý, các người chắc chắn có thể phụ từ tử hiếu."
...
Đường lão lạnh lùng nhìn Hạ Thần Hi, lại không ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của Hạ Thần Hi chút nào , cười đến rất chân chó, "Chủ tịch, thực sự, tôi không lừa ông."
Đường lão đột nhiên hỏi một câu, " Nó rốt cuộc coi trọng cô ở điểm nào?"
Hạ Thần Hi ngượng ngùng cười, "Anh ấy ngay từ đầu coi trọng con tôi , khả năng cảm thấy tôi nuôi lớn một bảo bối như thế rất vất vả công lao càng lớn miễn cưỡng đem tôi tiếp nhận ."
Đường lão, "..."
Bằng lương tâm nói, Đường lão cũng không thích Hạ Thần Hi, nếu như nói cô là vợ nó ông rất không thích.
Ông cảm thấy Hạ Thần Hi người phụ nữ này rất thần kỳ, mặc dù chỉ gặp mặt vài lần ấn tượng lại rất sâu, cô bộc lộ là một người phụ nữ tài năng, nội liễm , thông minh, lý trí, quyết đoán, dũng cảm.
Có thể nói là tốt tính.
Thần kỳ nhất là cô có thể co được giãn được, làm được ngự tỷ cũng giả vờ được là tiểu bạch thỏ.
Người phụ nữ như vậy, quá thông minh người đàn ông không thể khống chế được.
Lúc tình cảm tốt , tình ý đậm đà nhu tình kéo dài.
Lúc tình cảm đổ vỡ, khiến hai người ngươi sống ta chết.
Thế nhưng, ông đối ấn tượng về người phụ nữ này cũng tốt.
"Chủ tịch, chúng ta có thể đi nộp tiền bảo lãnh cho Đường tổng sao?" Nói chuyện lâu như vậy xem như là tâm sự đi, cô cũng biết tâm tư của Đường lão, ông nghĩ rằng cô là cây cầu giữa hai người bọn họ, đã như vậy ông sẽ thử làm như cô yêu cầu.
Cô cũng hi vọng, Đường Bạch Dạ có thể được Đường lão thương yêu.
Buông tha thù hận suốt nhiều năm với Đường lão.
"Ta nói rồi ta có muốn đi nộp tiền bảo lãnh cho nó hay sao?"
"Khó giữ được thích?" Hạ Thần Hi lo lắng lo lắng nói, "Tưởng Tuệ đối với Đường Bạch Dạ hận thấu xương, anh ấy bây giờ ở trong lòng bàn tay của cô ta không biết muốn tặng cho anh ấy bao nhiêu côn, nhớ ngày đó tôi đi vào đồn cảnh một lần thiếu chút nữa không còn mạng để ra ngoài."
"Bây giờ cô ta khó bảo toàn bản thân , không thể ra tay với Đường Bạch Dạ ."
"Dù sao ở trên địa bàn của người khác bị đánh mấy côn, ông không đau lòng nhưng lòng tôi đau." Hạ Thần Hi nói, "Chúng ta đi nộp tiền bảo lãnh cho anh ấy đi?"
Đường lão hừ một tiếng , hai người cùng nhau vào trong xe, Hạ Thần Hi nhận được điện thoại của Hạ bảo bối.
"Mammy, chuyện của daddy như thế nào ?"
Hạ Thần Hi nói, "Mẹ cùng chủ tịch đang muốn đi nộp tiền bảo lãnh cho anh ấy."
"Chủ tịch?"
"Nga, việc này nói ra rất dài dòng." Hạ Thần Hi cười nói, biết con trai lo lắng cho Đường Bạch Dạ , "Con ở trường học sao?"
"Con đang ở cửa trường học, đang định về nhà."
Hạ Thần Hi đã nhìn thấy Hạ bảo bối , bởi vì cô chính là vừa lái xe một bên vừa gọi điện thoại, xa xa liền nhìn thấy Hạ bảo bối cặp sách. Hạ Thần Hi cúp điện thoại, dừng xe, quay cửa kính xe xuống.
"Bảo bối..."
Hạ bảo bối ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi quay đầu lại, "Chủ tịch, ông có muốn bảo bối cùng lên xe sao?"
Đường lão hừ lạnh cho Hạ Thần Hi một ánh mắt, Hạ bảo bối lên xe, rất ngoan cùng Đường lão chào hỏi mặc dù đối với bé rất vô cảm, ông còn từng muốn giết bé nhưng Hạ bảo bối vẫn là đứa bé rất có lễ phép