Có thể tiết lộ chuyện này cho Tưởng Tuệ chính là Tiêu Tề, chỉ có Tiêu Tề mới có thể làm chuyện này
Hỏa Vân có mạng lưới tình báo rất tân tiến.
Quan hệ của Hạ Thần Hi và Tiêu Tề lại là thiên ti vạn lũ, Vân Dật trong lòng nghĩ thầm, nói cho Hạ Thần Hi biết để làm cho cô có đề phòng đối với Tiêu Tề thì Đường Bạch Dạ sẽ rất có lợi.
Lúc này không nhân cơ hội chà đạp tình địch anh còn phải đợi đến khi nào?
"Đau ở đâu?"
Đường Bạch Dạ cười đến yêu nghiệt , nhìn không ra là anh bị trọng thương, "Cô Hạ , em lần đầu tiên ôn nhu với anh như thế, anh thực sự là... có chút không quen a."
Hạ Thần Hi cười híp mắt nói, "Anh mỗi ngày đâm mình một đao,em mỗi ngày cũng sẽ rất ôn nhu với anh."
Vân Dật bật cười, cô gái này cũng là cực phẩm a.
Đường Bạch Dạ đã quen với sự bưu hãn của cô "Có thể dùng khổ nhục kế sao ?"
"Khẳng định dùng được, nhớ đâm vào tim chắc chắn sẽ hiệu quả hơn."
"Nhớ kỹ." Đường Bạch Dạ vô sỉ tựa trên người cô , "Đợi ngày nào đó anh chọc giận em, anh lại dùng khổ nhục kế em phải nhớ kỹ sẽ chấp nhận tha thứ cho anh nếu không lão tử rất oan ."
Ai cũng không ngờ, những lời này trở thành một lời tiên đoán về tương lai, anh sẽ phải thực sự làm như vậy với Hạ Thần Hi . Đường Bạch Dạ thực sự bị thương không nhẹ lại không thể đi bệnh viện chỉ hi vọng điều kiện chữa bệnh của tổng bộ Đường môn tốt một chút.
Cô thấy anh quá mệt mỏi, cũng không tiện nói cho anh biết chuyện của Đường lão và Hạ bảo bối , đã có Lâm Nhiên điều tra anh biết cũng chỉ lo lắng thêm, chờ anh băng bó kỹ vết thương sẽ nói.
Mấy người trở về Đường môn.
Bác sỹ riêng đã chờ sẵn , may mắn là thân thể Đường Bạch Dạ khỏe mạnh chịu đựng được tra tấn ở đồn cảnh sát, nhìn qua hơi nhếch nhác nhưng cũng không ảnh hưởng đến gân cốt chỉ là bị thương ngoài da một chút nghỉ ngơi vài ngày sẽ không việc gì.
Trong lúc anh băng bó , Hạ Thần Hi không chịu mất tin tức nên đi tìm Lâm Nhiên.
"Thế nào ?"
"Đã thu nhỏ phạm vi, ở khu phía Nam của trấn Hoa Đào, tôi đã phái người đi tới vùng này hiện tại đang thu nhỏ lại phạm vi." Lâm Nhiên nói, anh làm việc rất hiệu quả cũng rất mạnh mẽ.
Cơ bản đã tìm được vị trí , đã có hơn mười đặc công ở khu phía nam đợi lệnh chỉ cần có vị trí cụ thể là có thể cứu người.
Mặt trời xuống núi , màn đêm đến gần.
Hạ Thần Hi trong lòng cũng nặng nề .
"Lâm Nhiên, anh phải nhanh nghĩ biện pháp, tôi luôn có một cỗ bất an tôi sợ bảo bối sẽ xảy ra chuyện." Hạ Thần Hi nhẹ giọng nói.
Đột nhiên nghe thấy phía sau lạnh lùng hỏi một tiếng "Bảo bối đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Thần Hi xoay người thì thấy Đường Bạch Dạ một thân băng bó đứng ở sau lưng cô.
"Đường Bạch Dạ ..."
Khu phía Nam trấn Hoa Đào.
Hạ bảo bối bị người khác đá tỉnh , chính là Đường lão đá chân nhỏ của bé, Hạ bảo bối khẽ cử động thân thể, dù sao bị trói cũng không thể động đậy.
"Tỉnh rồi ?" Đường lão hỏi.
Hạ bảo bối híp mắt ừ một tiếng , chiếc cặp sách của bé rơi vào cách đó không xa, Đường lão cũng bị người trói chặt tay chân. Hai người bị nhốt kín ở một căn phòng nhỏ, nhìn bên ngoài cửa sổ là rừng rậm.
Xung quanh có một giọng nói không có ý tốt .
"Ai trói chúng ta lại ?" Hạ bảo bối hỏi.
"Không rõ lắm, ta cũng vừa tỉnh lại." Đường lão không biết đau ở chỗ nào tê tê kêu một tiếng, Hạ bảo bối thấy trán ông có một vết thương bị chảy máu cũng may là không quá nghiêm trọng...
Bé chưa từng nghĩ tới có một ngày bé và Đường lão sẽ cùng bị bắt cóc.
shit!
Nhất định là Lão tử và thành phố S bát tự không hợp, mới trở về không bao lâu đã bị bắt cóc lần thứ hai .
"Tiểu tử, ngươi có bị thương không?"
Hạ bảo bối lắc lắc đầu, lại tôn lão yêu ấu ( ý như Kính già yêu trẻ ) hỏi một câu, "Ông bị đau ở đâu ?"
"Hỏi vô ích, không nhìn thấy đầu ta đau sao ?"
Hạ bảo bối, "... Sớm biết thế đã không hỏi ông ."
Tính tình thật không tốt dù gì cũng là cùng nhau bị bắt cóc, cho một sắc mặt tốt cũng không được sao? Nói không chừng tôi sẽ cứu ông đi .