Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1182: Chương 1182: Đường tổng bị gài bẫy trong tuần trăng mật 20




Mọi người cười ha ha, đồng ý vỗ tay hoan nghênh, bọn họ cũng muốn ở lại trên đảo nhỏ nghỉ ngơi một chút, bởi vì, bọn họ đã rất lâu không có nghỉ ngơi thật tốt qua.

"Hải báo lục đội chúng ta bị người đánh rơi ở ngoài biển, nhưng ngàn vạn đừng truyền đi, nếu để người khác biết mặt mũi không biết để đâu." Người đại binh da đen nói, "Lão tử tòng quân cũng chưa từng mất mặt như vậy."

Thượng tá rất bình tĩnh, "Đây là chiến thuật, để bọn họ cho là chúng ta chết, vừa lúc bọn họ buông lơi cảnh giác."

Đại binh da trắng nói, "Ngài xác định không phải người điên kia đánh rơi chúng ta ?"

"Đây là chiến thuật!" Thượng tá càng bình tĩnh .

Mọi người hiểu, được rồi, chiến thuật, chiến thuật, đây là chiến thuật, không có gì rõ ràng hơn so với chiến thuật này.

Hạ Thần Hi ngủ một giấc, buổi chiều tỉnh lại, cô đi ra phòng ngủ đến đài ngắm cảnh , cô cho rằng đội viên đội đột kích hải báo đều đi rồi, bãi cát nhất định trống , ngồi chỗ này ở tiểu đảo cũng chỉ có hai người bọn họ.

Lại tiếp tục hưởng trăng mật.

Lại có thể ngọt ngọt như mật vượt qua.

Nhưng mà, ai biết, bên ngoài náo nhiệt một mảnh, hai đại binh đen trắng đang bơi ở trong nước biển, một đại binh ở trên bờ cát luyện quyền, trên bờ cát có năm lều vải, thượng tá cùng một đại binh da trắng không biết đang nói chuyện gì.

Nói chung, liền là một mảng rất náo nhiệt cảnh tượng, Hạ Thần Hi thì thầm đưa mắt nhìn, lều vải?

Xem ra, bọn họ là phải qua đêm ở chỗ này, mặt trời đã đến giữa trưa , bọn họ còn không đi, nhất định là đi không được, bọn họ rốt cuộc chấp hành nhiệm vụ gì, vậy mà đợi lệnh tại chỗ.

Chắc là kẻ thù cách ngay đó không xa.

Nếu không, bọn họ cũng sẽ không tại chỗ đợi mệnh.

Hạ Thần Hi vi nheo lại ánh mắt, nghĩ thầm, rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể giải quyết chuyện này.

Hiện nay không có lý do tốt hơn đem bọn họ tống đi, chỉ có khả năng là cô và Đường Bạch Dạ tránh một chút, đem chỗ ngồi của tiểu đảo này cho bọn họ.

Hạ Thần Hi có chút đói bụng, cũng không đợi ở đài ngắm cảnh, cô đi xuống lầu, Đường Bạch Dạ ở phòng khách dưới lầu, không biết đang tra cái gì ở trong máy vi tính, thấy Hạ Thần Hi xuống, mỉm cười, ôn nhu hỏi, "Ngủ có ngon không?"

"Rất ngon." Hạ Thần Hi cười nói, điểm tốt nhất trên đảo nhỏ chính là giấc ngủ rất tốt, giấc ngủ của cô đã cải thiện rất nhiều, mỗi ngày đều ngủ rất trầm, rất thơm, một ít ác mộng cũng không gặp.

Đường Bạch Dạ dắt cô qua đây ngồi xuống, anh đến phòng bếp mang đến điểm tâm nhỏ, tiểu phòng bếp chuẩn bị một ít điểm tâm nhỏ, để ngừa cô đói bụng, từ lúc mang thai, của cô khẩu vị cũng thay đổi tốt hơn.

Anh bây giờ thực sự là người chồng tốt, hầu hạ lão bà vô cùng chu đáo.

Anh một điểm cũng không cảm thấy ủy khuất, cũng không cảm thấy khó chịu, phiền chán, trái lại cảm thấy rất ấm áp, thân là chồng trong khi vợ mang thai, hầu hạ cô là chuyện đương nhiên, trong bụng của cô là ôm con của anh.

Mạo hiểm nguy hiểm tính mạng, sinh hạ đứa nhỏ thuộc về bọn họ, hầu hạ cô có cái gì không tốt?

Anh hưởng thụ quá trình này, anh bỏ lỡ đứa nhỏ lần đầu tiên sinh ra cùng trưởng thành, anh không muốn lỡ đứa thứ hai, đứa bé này, anh muốn chờ mong bé ra đời, anh phải đợi bé đến.

Theo bé còn thời gian mấy tháng, hầu hạ đến khi bé ra đời, chăm sóc tất cả đến khi trưởng thành, bù đắp tiếc nuối của anh.

Hạ Thần Hi ăn cũng được ngon, Đường Bạch Dạ lại làm sữa mang tới, chờ cô ăn no, Đường Bạch Dạ mới cười nói, "Em mang thai sức ăn so với anh không sai biệt lắm, thế nhưng cũng không thấy béo nhiều, thức ăn đều chạy đi đâu rồi?"

"Con gái của anh ăn hết rồi, sau này nhất định là một đứa bé mập mạp."

"Mập mạp cũng tốt, con gái mập mạp mới có phúc khí."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.