Editor: duong lieu
Trong mắt của anh, xẹt qua rất nhiều giãy giụa cùng sát ý, cuối cùng, lại từ từ tiêu tan, trừ một chuyện nhốt cô, cực chẳng đã, anh rất ít làm sự tình vi phạm ý nguyện Hạ Thần Hi, tám năm trước như vậy, tám năm sau, vẫn như cũ như vậy.
Hạ Thần Hi hiểu anh ta, vừa nhìn anh ta giãy giụa như vậy liền biết, cô thắng.
Tiêu Tề dù sao không đành lòng.
Anh ta còn không đến mức phát rồ, nếu không phải u, mệnh không lâu, anh ta cũng không đến mức như vậy, làm ra loại này, chính anh ta cũng không như vậy..
Tiêu Tề nói, "Thần Hi, bây giờ, em đã biết chân tướng, cũng biết, anh sẽ không làm thương tổn em, liền ở sa mạc, bồi anh đi một đoạn thời gian cuối cùng, em cũng không muốn sao?"
Thái độ của anh ta là hèn mọn, cầu Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi trong lòng một thứ, cô không thích nhìn thấy Tiêu Tề như vậy, xưa nay anh ta cao ngạo, gần, tổng là như thế cẩn thận từng li từng tí, cô xem rất không thoải mái, ai cũng không muốn nhìn thấy người từng chính mình ái mộ, mất đi ngông nghênh.
Hạ Thần Hi lắc đầu, khẽ nói, "Tiêu Tề, tôi và anh đi nhìn tinh quang, là vì thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của anh, sau đó để anh có thể động thủ thuật một chút lo lắng cũng không có, cũng không phải là muốn cho anh chết."
"Chính anh cũng biết, nếu là mổ, có một cơ hội sống, chẳng sợ hi vọng xa vời, nhưng nếu là chờ chết, anh một điểm cơ hội cũng không có, chính anh rõ ràng, không phải sao?"
"Nếu như anh muốn tôi cùng anh chờ chết, xin lỗi, tôi làm không được, nhưng nếu là anh muốn tôi cùng anh đi mổ, tôi nguyện ý, tôi đáp ứng anh, nếu là phẫu thuật thất bại, anh chỉ còn lại có một đoạn ngày, tôi sẽ không bỏ anh mà đi, tôi sẽ cùng anh đi hết, nhưng nếu anh không thử một lần, tôi sẽ không cùng anh."
"Tiêu Tề tôi biết, không phải người nhu nhược như thế, tôi cũng không muốn nhìn thấy nam nhân nhu nhược như vậy."
...
Lời Hạ Thần Hi, vô cùng nghiêm khắc, mang theo chỉ trích, lên án mạnh mẽ, nếu là thường nhân, đã cảm thấy nan kham.(gian nan, kham khổ)
Ở trước mặt Đường Bạch Dạ, cô không nể mặt như vậy, anh đương nhiên là nan kham.
"Em sẽ không sợ anh giết em sao?".
Tiêu Tề trầm giận, đột nhiên một tiếng thanh âm non nớt theo tòa thành lý truyền đến, "Tiêu tiên sinh, sợ rằng, anh thật đúng là không bản lĩnh này, động daddy cùng mammy tôi."
Một đạo bóng người nho nhỏ theo trong tòa thành đi ra, bộ dáng phấn nộn, bảy tám tuổi, có chút trẻ con, trắng trắng nộn nộn, phi thường đáng yêu, trên mặt trắng nõn được như một bánh bao thủy tinh.
Thái độ tiêu sái, tư thái ưu nhã, là một danh anh luân phong tiểu thân sĩ.
Cậu người mặc áo quân lục sắc, quần đùi nhỏ, áo gió, người thoạt nhìn, ưu nhã mang theo khí phách.
Đứng bên cạnh cậu, một đại nam nhân danh phong hoa tuyệt, đường hoàng, sức quyến rũ bắn ra bốn phía.
Chính là Hạ bảo bối cùng Lục Trăn.
Hạ Thần Hi vui vẻ, "Bảo bối?"
Hạ bảo bối chạy tới, anh luân phong khí phách tiểu thân sĩ, lập tức biến thành tiểu nãi bảo, ôm Hạ Thần Hi cọ xát, "Mammy, con nhớ mẹ muốn chết, nhớ mẹ muốn chết, bảo bối đều lâu chưa gặp được mẹ."
Hạ Thần Hi ngồi xổm xuống, cảm thấy mỹ mãn ôm cậu tiểu bảo bối, nhịn không được hôn hôn khuôn mặt cậu.
Đường Bạch Dạ nói, bảo bối đến bây giờ còn không có động thủ, có lẽ là xảy ra chuyện, trong lòng cô băn khoăn, không biết xảy ra chuyện gì, vô cùng sợ hãi, bây giờ nhìn thấy cậu không có việc gì, cô một lòng cũng yên ổn .
Thật sợ cậu gặp chuyện không may, này là tim thịt của cô.
"Con đi đâu vậy, thế nào chậm?" Đường Bạch Dạ đá đá Hạ bảo bối, "Nếu không đến phải nhặt xác cho chúng ta."
Hạ bảo bối bị đá một cước, mếu máo.