Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2127: Chương 2127: Hi vọng lại 10




“Không được.” Cố Thất Thất nói, “Tôi không thể dẫn cô đi tổng bộ được, mặc dù tôi tin cô, thế nhưng, Thanh, chuyện này nếu sau này An Tiêu Dao biết sẽ không biết nên xử lý thế nào đâu, Nolan lúc trước cũng giao báo cáo đi lên, lúc này cô có tai tiếng, không thể lại biết chuyện này.”

Hạ Thanh trừng mắt con ngươi lộ ra bất mãn.

Cố Thất Thất kiên quyết lắc lắc đầu, Hạ Thanh ủ rũ, “Quên đi, không làm khó dễ cô.”

“Lục Trăn chết, bên kia cũng biết, nhất định sẽ hết sức bảo vệ đứa bé, tôi có dự cảm, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy, nhất định sẽ để đứa trẻ sống sót.” Cố Thất Thất đối với các nhà khoa học của vương bài rất có lòng tin.

Nolan tỉnh lại, nhất thời không khôi phục lại tinh thần, nhớ tới lời nói của Cố Thất Thất, anh cuống quýt muốn đứng dậy tìm Cố Thất Thất, ở ngoài hành lang mọi người nghe thấy động tĩnh đẩy cửa bước vào.

“Anh đừng cử động.” Hạ Thanh đè anh lại, mặc dù lúc này lời chúc mừng không có thích hợp, nhưng cô rất muốn nói một tiếng chúc mừng, không biết đứa bé giống Nolan hay giống Lục Trăn, nếu là con gái nhất định sẽ rất xinh đẹp.

“Cô nói thật sao?”

“Hết sức chính xác, tôi đã chứng thực qua.”

Nolan sắc mặt vô cùng kinh ngạc và bi thống, đột nhiên như mất đi hết sức lực, “Sao cậu ta lại tàn nhẫn như vậy?”

Lục Trăn chết, lại để cho anh một đứa bé, dù cho anh muốn đi theo Lục Trăn thì cũng không thể. Một mình anh ở lại trên thế giới này không có Lục Trăn anh phải sống thế nào cho qua những năm tháng dài dằng dặc này đây.

Tiểu Trăn, cậu sao lại tàn nhẫn như vậy.

“Thật đáng tiếc chính là, Lục Trăn trước khi chết, cũng không biết đứa nhỏ có tồn tại, nếu như anh biết, nhất định sẽ rất vui vẻ.” Cố Thất Thất nói, “Bởi vì thất bại quá nhiều lần, Lục Trăn cũng không ôm hi vọng, cho nên vẫn đang nói, nếu là thành công liền ôm đến trước mặt của anh, nếu là thất bại liền không cần nói.”

Điều này chính xác là tính cách của Lục Trăn

Nolan một lát không nói chuyện, Hạ Thanh sợ anh có khác ý nghĩ, “Đây là đứa nhỏ của anh và Lục Trăn , đứa nhỏ của các người.”

“Tôi muốn nhìn thấy đứa bé.”

“Điều này không được, đứa bé ở tổng bộ, tôi đáp ứng anh, đứa bé sinh ra, nhất định sẽ đưa đến cạnh anh.” Cố Thất Thất nói, “ Đây cũng là tâm nguyện của Lục Trăn, chúng tôi cũng không muốn làm trái tâm nguyện của anh ấy.”

“Tôi muốn nhìn thấy, nếu không, làm sao tôi biết có thể tin cô được hay không?” Nolan ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh mong mỏi nhìn Cố Thất Thất.

Cố Thất Thất hô hấp cứng lại.

“Tôi không gạt anh.”

“Người nằm vùng ở bên cạnh tôi mười năm, nói mình không nói láo?” Ngôn ngữ Nolan sắc bén.

Kỹ thuật này, đúng là từ trước tới nay chưa từng có, nếu là Cố Thất Thất lừa anh, để cho anh có một tia hy vọng để sống sót, cũng có thể như vậy, anh không biết có nên tin hay không.

“Nolan, tôi lấy Lục Trăn thề, tôi không lừa anh.” Cố Thất Thất trịnh trọng nói, “Anh cảm thấy tôi lừa anh, mười tháng sau, đứa bé đưa đến bên cạnh anh, anh có thể làm giám định DNA, DNA của Lục Trăn anh cũng có, nếu không phải là đứa bé của các người,tôi tùy anh xử trí.”

“Là con trai hay con gái?” Nửa ngày sau, Nolan nhẹ giọng hỏi, thanh âm kia dường như không có tức giận.

“Con trai.”

Hạ Thanh cười nói, “Anh suy nghĩ một chút , anh hồi bé cùng Lục Trăn thất lạc nhau , hai mươi năm mới gặp lại, nếu là có đứa bé giống Lục Trăn ở bên để anh nuôi nấng không phải là đền bù tiếc nuối của anh sao?”

Nolan nói, “Điều tôi tiếc nuối, trừ Lục Trăn, ai cũng bù đắp không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.