Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 888: Chương 888: Không cần tìm tôi 1




Nếu không phải bất đắc dĩ, meo meo sẽ không phản bội lại Hạ Thần Hi, mặc dù là động vật, nhưng meo meo có linh tính,Hạ Thần Hi đã quên, meo meo ở bên người Tiêu Tề nhiều năm như vậy, Tiêu Tề muốn nắm meo meo trong tôiy, kỳ thực rất đơn giản.

Hạ Thần Hi trái lại đã xem nhẹ .

Hạ Thần Hi vuốt đầu meo meo trấn an, meo meo thấy chủ nhân không trách mình, lại làm nũng vẫy đuôi, oa ở trong lòng Hạ Thần Hi, Tiêu Tề đi tới, Hạ Thần Hi rất yên lặng, "Mời ngồi, đã lâu không gặp."

Từ biệt ở Marseille, đã qua một đoạn ngày .

Kỳ thực, tính toán kỹ cũng không quá nửa tháng, nhưng tổng cảm thấy qua thời gian dài như vậy.

"Thần Hi... Em thực sự rất tuyệt tình, anh vì tìm em, thiếu chút nữa đi khắp toàn bộ châu Âu." Tiêu Tề nhìn Hạ Thần Hi, trên mặt lộ ra một tia mệt mỏi rã rời, Thần Hi đem máy theo dõi đặt ở trên người của người khác, hành trình người nọ hay thay đổi, đi qua vài quốc gia, nếu không phải xác định, người này không phải là phong cách của Thần Hi, Tiêu Tề thật đúng là mơ mơ màng màng, không biết muốn tìm tới khi nào.

Tới khi Tiêu Tề tìm được tung tích của Thần Hi, thiếu tá Nolan lại uy hiếp nói cô đang ở trong tay anh ta, Tiêu Tề vì Thần Hi, không đếm xỉa đến sự phản đối của các vị trưởng lão, dứt khoát cùng người Vương Bài đối nghịch, lần này, Vương Bài tổn hao nhiều, Hỏa Vân cũng đòi không được chỗ tốt.

"Tiêu Tề, kỳ thực, anh không cần đi tìm tôi." Hạ Thần Hi nói, nhớ tới chuyện đêm đó, có chút chột dạ, Tiêu Tề sắc thái bình tĩnh, không biết tâm tư anh tôi bây giờ là gì...

Đêm hôm đó với Tiêu Tề mà nói, phảng phất là chân thật , không biết anh tôi đã biết đó chỉ là ảo giác chưa?

Tiêu Tề hơi nhíu mày, ánh mắt nặng nề nhìn Hạ Thần Hi, lộ ra mấy phần cường ngạnh, "Thần Hi, anh không biết rằng, em sẽ ra tay với anh, thậm chí đối với hạ dược anh, anh thật sự rất xấu hổ, anh đã làm em hận nhiều như vậy sao?"

Ngày đó, khi Tiêu Tề biết tất cả những thứ đẹp đẽ mà mình trải qua, chỉ là một tràng mộng, rất giận dữ , hận không thể bắt được Thần Hi đưa tới trước mắt, Tiêu Tề muốn hỏi Thần Hi một câu, rốt cuộc là tại sao lại tuyệt tình với mình như vậy.

Vậy mà Thần Hi lại dùng kế với mình.

Đây là Tiêu Tề trở tay không kịp .

Hạ Thần Hi nói: ‘’ Tiêu Tề, anh ở trong khách sạn đã động tay động chân với meo meo, đặt máy theo dõi ở bụng dưới của meo meo, mọi cử động dù là nhỏ nhất của tôi đều bị anh khống chế, tôi biết, anh cố ý nhốt tôi tại trấn nhỏ’’.

‘’Cho nên, tôi đã làm theo những gì anh mong muốn, làm giả bộ dáng yếu đuối, giả dạng bị say, mỗi ngày đều không có tinh thần, chỉ muốn đi ngủ là biểu hiện giả dối. Tiêu Tề tất cả những gì anh đã làm, thật sự làm cho tôi thấy rất dơ bẩn’’.

"Tôi nguyện ý trở lại trấn nhỏ, là bởi vì nơi đó là nhà của tôi, tôi nguyện ý ở, cũng là bởi vì đã từng là nhà của tôi, nhưng tôi sẽ không ở nơi đó một đời, anh cố ý nhốt tôi, tôi phản kháng, anh liệu có buông tha cho tôi?"

...

Tiêu Tề kinh ngạc nhìn Hạ Thần Hi, "Làm sao em biết?"

Hạ Thần Hi nói, "Mặc dù tôi không có ký ức, nhưng cha tôi cùng tỷ tỷ trên đời đều là chuyên gia số một, số hai về dược liệu, tôi lớn lên ở bên cạnh bọn họ, rất quen thuộc vị dược liệu hòa trộn, những thứ kia là có độc , đó là phản ứng bản năng của tôi, cơ hồ vừa nhìn, tôi liền biết có cái gì nguy hại."

"Anh nhất định đã cho rằng tôi không có ký ức, kiến thức của tôi cũng không ."

...

Tri thức của con người do củng cố mà có được, chẳng sợ bị mất đi ký ức, không có tất cả, mấy thứ này cũng sẽ không bị mất, chẳng sợ chính mình muốn vứt bỏ nó, kiến thức cũng không dễ dàng mất đi, kỹ năng hạng nhất nếu học được, thì có thể sử dụng nó cả đời.

Tiêu Tề nhìn Hạ Thần Hi thật sâu, khẽ nói, "Anh chỉ muốn giữ em ở bên cạnh.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.