Sắc mặt Hạ Thần Hi hồng không muốn nói, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, lại càng không dám ngẩng đầu nhìn Đường Bạch Dạ, lúc này chỉ cảm thấy ánh mắt Đường Bạch Dạ, có một loại thâm tình ảo giác, cô không dám nhìn tới.
Không dám tin.
Lại không dám, thăm dò anh thật tình, rốt cuộc có vài phần thật.
"Hạ Thần Hi..." Đường Bạch Dạ tiếng nói có chút ám câm, vừa mới muốn nói gì, Hạ Thần Hi theo trong ngực anh chạy ra ngoài, cúi đầu, lộ ra một tiểu tiết phấn hồng, "Làm cơm đi, em đã đói bụng rồi ."
Cô thấp thỏm bất an, hết hồn.
"Anh cũng sắp chết đói." Đường Bạch Dạ một ngữ hai ý nghĩa, Hạ Thần Hi lúc đầu có chút mờ mịt, Đường Bạch Dạ lại thêm một câu, "Gần đây đói bụng, là mình động thủ, lúc nào mới cùng anh một trận?"
Sắc mặt Hạ Thần Hi đỏ hơn, "Lưu manh."
Đường Bạch Dạ mặt không đỏ, tim không đập phản bác, "Đàn ông thấy phụ nữ không muốn đùa giỡn lưu manh, trừ phi là người không bình thường.”
Hạ Thần Hi, "..."
Chỉ có anh mới có thể sắc lang như thế đi, chẳng phân biệt được trường hợp thời gian động dục.
Trong lời Đường Bạch Dạ nói đùa giỡn Hạ Thần Hi, trái lại không tái hành động.
...
Hai mươi phút sau, anh làm xong cà ri cua, bánh ngọt của cô cũng làm xong, hai người dời đến bên cạnh, bề ngoài trông không tệ, một món có màu vàng chanh, một người đích xác có bộ dáng bánh ngọt.
"Bánh ngọt của em nhất định ăn ngon hơn so với cà ri con cua của anh."
"Cà ri cua của anh so với bánh ngọt của em ăn ngon hơn."
Hai người động cái thìa, Đường Bạch Dạ ăn bánh ngọt, Hạ Thần Hi đi ăn cà ri.
Hạ Thần Hi hơi nhíu mày, "Vì sao cà ri có hương vị sô-cô-la?"
Đường Bạch Dạ mờ mịt, "Vì sao bánh ngọt có chút cay vị?"
Hai người nhìn nhau, Hạ Thần Hi ăn bánh ngọt, Đường Bạch Dạ ăn cà ri cua, quả nhiên mùi vị khác lạ.
Hạ Thần Hi chỉ vào cà ri cua, "Vì sao anh đem sô-cô-la cho vào cà ri cua ?"
"Anh không có a." Đường Bạch Dạ nói xong rất vô tội, "Là em không cẩn thận cho vào đi, quên đông quên tây, động tay động chân ."
"Nói bậy, em sẽ không tới gần cua của anh."
Đường Bạch Dạ chỉa về phía bánh ngọt của cô, "Vậy bánh ngọt vì sao lại có vị cay, em lúc nào cho cà ri?"
Hai người trừng nhau.
Rất hiển nhiên cầm nhầm.
"Ai, rõ ràng bề ngoài tốt như vậy, còn kém một bước." Đường Bạch Dạ vô cùng đau lòng, anh còn kém một bước đã thành người đàn ông đại tài, đều bị Hạ Thần Hi làm hỏng...
"Sai một bước cũng chính là không thành công." Hạ Thần Hi nhịn không được châm chọc.
"Kỳ thực, cà ri mang theo vị sô-cô-la, cũng xem là tốt." Đường Bạch Dạ mở mắt nói mò, múc một thìa, ăn rất vui vẻ.
Hạ Thần Hi đối với khẩu vị này không thể ca tụng.
Đường Bạch Dạ múc một thìa, nghĩ đút cho cô , Hạ Thần Hi trốn được rất xa, cười xua tay, "Anh đừng làm rộn, đồ chơi này có thể ăn sao? Vị thật kỳ quái, anh cho vị sô-cô-la nhiều lắm."
"Đường Bạch Dạ, vị giác anh nhất định phá hủy."
Đường Bạch Dạ phi thường uể oải, kỳ thực anh cũng cảm thấy rất khó ăn.
Cái gì ý.
Thành quả hai người tân tân khổ khổ bận rộn một giờ, toàn ngâm nước nóng .
Hạ Thần Hi đều nhanh đói.
"Đường Bạch Dạ , em thật đói a..."
"Anh cũng thật đói."
Đường Bạch Dạ tìm được một gói mì ăn liền, cho vào trong nồi nấu, lại hai quả trứng, cắt một điểm miếng thịt, cuối cùng cũng nấu ra một chén gì đó có thể ăn, dù sao lại không cần đồ gia vị chính mình, cũng không cần thêm cái gì thứ khác.
Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, meo meo vây qua đây, Đường Bạch Dạ đã đánh quên thức ăn cho chó cho bọn chúng.
Đến nỗi meo meo, Đường Bạch Dạ rất không ái tâm nghĩ, chết đói quên đi.