Hạ bảo bối cũng ngồi ở bên cạnh, Tiểu Bảo cọ qua đây, cầu xoa, Hạ bảo bối một bên xoa đầu Tiểu Bối một bên hỏi, "Trong nhà không có đồ ăn sao?"
Hạ Thần Hi chỉ vào Đường Bạch Dạ, "Anh ta muốn xuống bếp, kết quả đem nguyên liệu của chúng ta nấu ăn lãng phí toàn bộ, cuối cùng chỉ có một gói mì ăn liền ."
"Dađy, cha thực sự là bi kịch." Hạ bảo bối ưu nhã cười.
Đường Bạch Dạ cười mà không nói, anh cảm thấy ăn như vậy càng thoải mái, càng... Thân mật.
Anh đối với bữa tối này vô cùng hài lòng.
"Thi đấu xe Ferrari thế nào ?"
"Tay đua xe Đức thắng." Hạ bảo bối nói, "Tay đua con thích vậy mà đứng thứ 7, quá yếu, con quyết định không thích anh ta , năm ngoái anh ta còn lấy hạng nhất.”
"Thế nào không lý do đi xem đua xe?"
"Anh ta có vé, bị bạn gái cho leo cây, bắt con đi xem."
"Lần sau muốn xem đua xe, nói cho cha một tiếng, cha giúp con lấy vé tốt nhất.”
"Thực sự có thể chứ? Con cũng cảm thấy khán đài xa, không thể nhìn toàn cảnh, cũng không giải thích."
"Đương nhiên có thể, lần sau cha cùng con đi xem, cha cũng có một khoảng thời gian không thấy đua xe ."
...
Hạ bảo bối hoan thiên hỉ địa, có chút khát, đi phòng bếp ép nước trái cây, kết quả, "Oa, cha, một hồi cha thu thập phòng bếp."
"A, cha nhớ, cha một hồi có việc gấp, con tới thu thập đi."
Hạ bảo bối, "..."
Cha, con khinh bỉ cha .
Đường Bạch Dạ cười, đột nhiên điện thoại vang lên, anh vừa nhìn điện báo, bỏ đi ý cười, đứng lên, đi tới cửa sổ sát đất, "Nói đi."
...
"Cậu xác định, nguồn gốc tin tức có thể tin được không?"
...
"Đi, tôi biết, tôi lập tức tới."
...
Đường Bạch Dạ cúp điện thoại, "Bảo bối, lần này là thật có việc gấp ."
Đường Bạch Dạ nắm áo khoác, mặc vào, lại đến trong phòng Hạ Thần Hi, anh dùng nước hoa, lúc này mới ra cửa, Hạ Thần Hi nhíu mày, đã trễ thế này, có thể có chuyện gì gấp? Hạ bảo bối than buông tay, tỏ vẻ không biết.
Đường môn, tổng bộ thành phố S.
Lâm Nhiên đem một xấp tài liệu cho Đường Bạch Dạ, "Thật sự có một cô gái gọi An Kỳ, người thành phố S, chỉ là tên tiếng Anh của cô ta gọi Angel, dịch qua đây chính là An Kỳ, tiếng Trung cũng không phải An Kỳ."
Đường Bạch Dạ nhìn cô gái trong hình, cùng An Kỳ anh năm đó gặp phải, nhìn không sai biệt lắm, chỉ là thành thục hơn.
Ánh mắt Đường Bạch Dạ xẹt qua hận ý.
Chính là cô ta .
Chỉ là, ánh mắt cô gái này rất nhu hòa, một chút cũng không muốn làm năm An Kỳ, anh nhớ ánh mắt nữ nhân kia, thông minh mang theo một điểm tính kế.
"Dạ Bạch, chúng ta vẫn lầm lỗi phương hướng, cậu nói năm đó cậu gặp phải cô gái là An Kỳ, băng theo dõi quán bar cùng cao ốc bị người đánh cắp, không thể khôi phục, chúng ta lấy được chỉ là một cái tên."
"Chúng ta vẫn dùng tên An Kỳ này đi thăm dò, tra không được bất cứ tin tức gì của cô ta , cậu nói ngũ quan đặc thù quá phổ biến, cũng không có tư liệu gì có thể tìm ra, lần này chúng ta ở Malaysia cuối cùng cũng tìm được một đầu mối, cùng cậu miêu tả không sai biệt lắm, cậu xem một chút, có phải hay không là người này."
"Chính là cô ấy ." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Hóa thành tro tôi cũng nhận ra, chỉ là..."
"Cậu xác định sao?"
"Xác định!"
"Dạ Bạch, nếu như cậu xác định là cô gái này, sợ rằng trong đó có cái gì hiểu lầm, tôi điều tra năm đó có ghi lại, tôi phát hiện ngày đó, cô ta bay đi nước Mỹ, hơn nữa chuyến bay ghi lại trên đó có cô ta."
Ánh mắt Đường Bạch Dạ trầm xuống, thanh âm trong nháy mắt băng lãnh, "Cậu xác định?"