Đường Bạch Dạ tà ác cười, đôi môi gợi cảm hôn lên môi cô, hơi buông ra, khàn khàn mở miệng, "Thần Hi, loại chuyện này chẳng phân biệt được sáng hay tối”
Tay hắn, đã nắm đến nơi đẫy đà của cô.
Cách một lớp quần áo xoa nắn.
Hạ Thần Hi sắc mặt càng hồng, người cũng trở nên dịu dàng một ít, Đường tổng rất hài lòng, lại cởi ra một cúc áo, lại cảm thấy phiền phức, phụ nữ sao lại mặt nhiều quần áo như vậy chứ, phiền phức chết được .
Anh đang muốn xé quần áo của Hạ Thần Hi.
Ai biết lúc anh đang ý loạn tình mê, Hạ Thần Hi giơ lên đôi chân đá một cái.
Trực tiếp đem Đường tổng đạp xuống sô pha.
"Hạ Thần Hi!" Đường Bạch Dạ nổi giận, dục hỏa hóa thành hừng hực lửa giận, như muốn ăn thịt người.
Hạ Thần Hi mặt đỏ tía tai đứng dậy, cài lại nút áo của mình, vẻ mặt giống như phụ nữ đàng hoàng chịu nhục, một câu nói làm phá vở hình ảnh của người phụ nữ đàng hoàng, "Là sô pha của anh quá nhỏ."
"Hạ Thần Hi!" Đường Bạch Dạ lau mặt một cái, giận.
Hạ Thần Hi cũng cảm thấy mất mặt, đầu óc vậy mà vì một nụ hôn, thiếu chút nữa bị Đường Bạch Dạ ăn sạch, thực sự là quá mất mặt.
"Cô sao lại khác người như vậy a." Đường Bạch Dạ nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt rất bất mãn, gặp gỡ Hạ Thần Hi, dục vọng Đường tổng vẫn rất cao, lại không chiếm được thỏa mãn.
Hạ Thần Hi đem cúc áo cuối cùng cài lại, Đường tổng vẫn ngồi dưới đất, phun lửa.
"Tôi khác người chổ nào? Anh suốt ngày động dục, anh còn trách tôi?"
"Con mắt nào của cô thấy tôi suốt ngày động dục?"
"Hai con mắt." Hạ Thần Hi mặt tê liệt trả lời.
...
Đường Bạch Dạ giận, tiện tay cầm lên một phần văn kiện ném về phía cô, "Người phụ nữ đáng chết!"
Anh mới là người đàn ông đáng chết.
Hạ Thần Hi đem văn kiện nhặt lên, vừa nhìn là một phần của bản hợp đồng trang sức trị giá hai đôla ức, Đường tổng cứ như vậy tiện tay ném, Hạ Thần Hi thầm nghĩ, Đường thị đến bây giờ vẫn chưa sụp đổ, thật sự là nhờ tổ tiên tích đức.
Quá tùy tiện.
"Khác người, đây cũng không phải lần đầu tiên cùng tôi thượng, giả bộ làm gì chứ."
Lời này rất khó nghe, nhưng lại không tính khó nghe lắm, trên cơ bản, Đường Bạch Dạ rất ít nói những lời nhục mạ cô, ừ, hình như là chưa từng nói, anh tôn trọng cô, mặc dù sự động dục này chẳng phân biệt được sáng hay tối.
"Cái kia nói không chừng." Hạ Thần Hi lành lạnh nói, "Nói không chừng anh chỉ cung cấp tinh trùng, đứa nhỏ là từ ống nghiệm mà tới."
Mặt Đường Bạch Dạ toàn đen.
Hạ Thần Hi hướng anh cười híp mắt, rất xán lạn nói, "Đường tổng, anh không biết trên đời còn có những đứa nhỏ được sinh ra bằng đường ống nghiệm sao?"
"Hạ Thần Hi!" Đường Bạch Dạ chợt quát, "Lão tử mặc dù thiếu tiền đến mấy cũng không đến mức đem bán tinh trùng của mình."
"Chưa nói anh bán a, người phụ nữ của anh..."
"Cô còn dám nói nhiều hơn một chữ nữa, tôi liền cường - bạo cô!" Đường Bạch Dạ cắt ngang lời của cô.
Hạ Thần Hi, "..."
Cô câm miệng, không nói, miễn cho người nào đó thực sự nổi điên lên đem cô cường bạo.
Cô không biết Đường Bạch Dạ đối những người phụ nữ khác thế nào, mặc dù hàng ngày mặt thoạt nhìn rất ưu nhã, phong độ, nhưng bên trong rất tà ác, yêu nghiệt. Bá đạo, cuồng vọng không ai bì nổi, nhưng mà, thái độ anh đối với cô vẫn luôn tôn trọng .
Mặc dù có ăn một chút đậu hủ.
Nhưng cũng sẽ không thực sự miễn cưỡng cô, có lẽ, bởi vì Hạ bảo bối, anh không muốn Hạ bảo bối khổ sở đi.
Nếu thật chọc giận anh, nói không chừng anh thực sự đem cô cường.
Nơi này là địa bàn của anh, cô không nên chọc giận anh.
Đường Bạch Dạ đứng dậy, chỉnh sửa quần áo của mình, Hạ Thần Hi len lén ngắm địa phương kia của Đường tiên sinh, thầm nghĩ, hên là cô tránh xa một chút mới thấy an toàn hơn.