Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 324: Chương 324: Loại chuyện này chẳng phân biệt được sáng hay tối (6)




Hạ Thần Hi, "..."

Cô giãy giụa muốn thoát khỏi, Đường Bạch Dạ ôm càng chặt hơn.

Hạ Thần Hi thầm mắng mình ngu xuẩn a, đưa tới miệng Đường Bạch Dạ, "Đường tổng, tôi muốn đi về làm việc."

"Cô vẫn chưa trả lời tôi."

"Không thể." Hạ Thần Hi trừng liếc mắt anh một cái.

Đường Bạch Dạ nói, "Cho tôi hôn một cái, tôi sẽ để cô đi."

"Đường Bạch Dạ, anh càng lúc càng lưu manh ."

"Người đàn ông đối với phụ nữ của mình mà không lưu manh, thì lúc nào mới lưu manh?" Đường Bạch Dạ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, rất tự tin.

"Anh lúc nào cũng lưu manh."

"Cô đối với tôi hiểu lầm quá sâu, tôi chỉ lưu manh với một mình cô."

...

Những người phụ nữ khác, tôi không quan tâm sự sống chết của họ.

Hạ Thần Hi, "..."

"Buông tay ra."

"Một nụ hôn." Đường Bạch Dạ kiên trì, Hạ Thần Hi giãy giụa không được, giận, Đường Bạch Dạ nói, "Nếu cô lại giãy giựa nữa, tôi không đảm bảo tiểu đệ đệ vừa mới hạ hỏa lại chào theo nghi thức quân đội."

Kính chào theo nghi thức quân đội?

Đường Bạch Dạ da mặt anh tại sao lại dày đao không xuyên qua được a.

"Anh nói, một nụ hôn."

"Đương nhiên, tôi luôn luôn nói giữ lời." Đường Bạch Dạ cười đến rất chính nhân quân tử.

"Anh nói mà giữ lời, heo mẹ cũng có thể lên cây ."

Đường Bạch Dạ cũng không giận, tranh thủ đợi phúc lợi, tâm tình rất khoan khoái, chờ Hạ tiểu thư đến hôn, Hạ Thần Hi cắn cắn răng, ở trên môi anh hun một cái như chuồm chuồm lướ nước, lại nhanh chóng tách ra.

"Này cũng gọi là hôn sao?"

"Đây không tính là hôn thì tính là cái gì?" Hạ Thần Hi nói.

"Này gọi da tiếp xúc với nhau."

Hạ Thần Hi, "..."

"Lại đến!"

Hạ Thần Hi o(╯□╰)o, anh quả nhiên nói không giữ lời .

"Nghiêm túc một chút." Đường Bạch Dạ chững chạc đàng hoàng nói, hai tay lại lưu manh nắm lấy hông của cô, "Tôi làm cái gì đều rất nghiêm túc, hôn môi cũng vậy."

Hạ Thần Hi tức giận trừng anh.

Khuôn mặt Đường Bạch Dạ biểu tình giống như đang nói Hạ tiểu thư, đến hôn tôi đi, chờ mong nhìn Hạ Thần Hi.

Hạ Thần Hi quả thực muốn giết người.

Quá vô sỉ .

Cô câu cổ Đường Bạch Dạ, cánh môi dán lên cánh môi của anh, hơi hút, con ngươi Đường Bạch Dạ tối sầm lại, tay ở ngang hông cô hơi căng thẳng, Hạ Thần Hi không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, vươn đầu lưỡi, liếm hôn cánh môi của anh.

Làm giống như cách hôn của anh...

Môi của hắn, so với người của anh mềm mại hơn rất nhiều.

Mắt Đường Bạch Dạ tối sầm lại, có một đoàn hỏa ở bụng dưới bốc lên, xông thẳng xuống hạ thân, vừa nhanh lại mãnh, không khống chế được.

Hạ Thần Hi nhận thấy được anh có phản ứng, lấy làm kinh hãi, vừa muốn rời khỏi môi của anh, Đường Bạch Dạ đã chế trụ đầu cô, đầu lưỡi xông vào bên trong miêng cô.

Hạ thân kiêu ngạo của anh sát lại càng ngày càng gần, Hạ Thần Hi níu chặt áo sơ mi của anh, thân thể hơi ngửa ra sau, lộ ra chiếc cổ duyên dáng, Đường Bạch Dạ thuận thế mút hôn, chui đầu vào ngực của cô...

Liếm hôn...

Động tác kia, sắc —— tình cực kỳ.

"Đường... Bạch Dạ, anh đã nói, một hôn..." Hạ Thần Hi đánh bờ vai của anh, nhắc nhở anh một vừa hai phải.

Đường Bạch Dạ nguyền rủa một tiếng, hai tròng mắt đậm sắc dục, "Cô đã nói, lời của tôi tin mà được, heo mẹ cũng leo cây, Thần Hi, ít nhất thân thể của tôi hấp dẫn cô, chúng ta làm đi..."

Chúng ta làm đi!

Lời này nói xong giống như hôm nay khí hậu thật tốt a.

Hạ Thần Hi tim đập rộn lên, cúi đầu không dám nhìn mắt của anh.

Kỳ thực, cô cũng nghĩ...

Phi phi phi, Hạ Thần Hi, đầu óc cô là bã đậu sao ?

"Đi tôi ẵm cô đến phòng nghỉ."

Anh vừa muốn ôm lấy cô, Hạ Thần Hi nắm lồng ngực của anh, mím môi nói, "Không được, tôi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.