"Meo meo?" Hạ Thần Hi thốt ra, kìm lòng không đậu ôm lấy cô, meo meo thấy chủ nhân, ngoắt ngoắt cái đuôi, miệng hướng trên mặt Hạ Thần Hi, vươn lưỡi hồng nhạt liếm liếm hai má Hạ Thần Hi.
Tỏ vẻ hữu hảo.
Sau đó ngao hai tiếng, rất có linh khí.
Hạ Thần Hi mừng rỡ cực kỳ.
Tiêu Tề cười, "Nó sẽ là meo meo của em."
"Thật đáng yêu a."
"Em có thích nó, đi chỗ nào giống như cũng có thể mang theo.”Tiêu Tề cười nói, hắn liền biết, meo meo có thể cho Hạ Thần Hi niềm vui.
"Đây là mèo Ba Tư sao?"
Tiêu Tề nói, "Đây là mèo hoàng hậu thuần chủng Ba Tư cùng hồ ly kết hợp sinh, một loại tân sinh vật."
Tượng mèo Ba Tư, vừa giống như hồ ly.
Rất có linh khí.
Trên đời chỉ có một con.
Tiêu Tề ngồi xổm xuống, ôm meo meo, giơ chân mèo nhỏ, cười nói với Hạ Thần Hi, "Meo meo, tìm được mẹ, hài lòng sao?"
Meo meo ngao ô một tiếng, lại nhào tới trong lòng Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi thích cực kỳ.
Thật là đáng yêu.
"Nó bao nhiêu?"
"Nó mười tuổi ."
"Mười tuổi, nhỏ như vậy a?" Hạ Thần Hi yêu thích không buông tay vuốt ve sợ hãi, luyến tiếc buông tay.
"Nó tuổi thọ rất dài , có thể cùng một đời, yên tâm." Này sinh vật nhìn chậm, tuổi thọ so với người thường, thích hợp làm sủng vật, lúc vừa mới ra, rất nhiều người thích, anh đưa cho Thần Hi.
Thần Hi làm nhiệm vụ sẽ mang, meo meo còn từng cứu Hạ Thần Hi một lần, cô đối meo meo rất có cảm tình .
"Đây là ta đưa kinh hỉ cho em, hôm qua đã đến, vốn nghĩ hẹn em qua đây, không ngờ em chủ động hẹn, nên để em tới biệt thự.” Tiêu Tề nói.
Hạ Thần Hi hài lòng, anh cũng hài lòng.
Thậm chí rất thỏa mãn.
"Tiêu Tề, cám ơn anh." Hạ Thần Hi nói, mấy ngày nay, anh ôn nhu làm bạn, tâm tình của cô rất tốt, hay bởi vì có meo meo, càng cảm thấy được tâm tình phiền muộn trở thành hư không, Đường Bạch Dạ gì gì đó sẽ là phù vân .
Cô thật tình cảm kích Tiêu Tề, mang cho cô nhiều vui vẻ như vậy.
"Nha đầu ngốc, vốn chính là tiểu sủng vật của em, anh chẳng qua trả lại cho em.”Tiêu Tề nói, "Không cần nói cám ơn."
"Không, nhất định phải nói cảm ơn." Hạ Thần Hi nói, bất kể là ai, cũng không có nghĩa vụ cảm ơn người tốt với chính mình, cho nên, nói cám ơn là phải .
Tiêu Tề cười, đến phòng bếp lấy hai ly cà phê.
Hạ Thần Hi ngồi ở trên sô pha phòng khách, chơi đùa meo meo, tâm tình thật tốt.
Tiêu Tề từ trong phòng bếp nhìn thấy nụ cười của cô, khóe môi hơi vung lên.
Có lẽ, qua không lâu, anh là có thể mang Thần Hi về châu Âu .
Đó mới là nhà của bọn họ.
Đột nhiên, điện thoại vang lên.
"Chủ tử, Đường Bạch Dạ đã trở về”.
Tiêu Tề hơi giảm thanh âm thấp xuống, "Làm sao bây giờ ?"
"Xin lỗi, chủ tử, anh ta quá giảo hoạt ." Người bên kia thấp giọng, nói lên Đường Bạch Dạ, tiếng oán than dậy đất, không nói anh ta quá giảo hoạt, muốn giết Đường Bạch Dạ, quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Sắc mặt Tiêu Tề hơi trầm.
Người bên kia nói, "Tôi đã dựa theo người phân phó, để lộ tin tức An Kỳ ở New York cho Đường môn, cũng bố trí thiên la địa võng, chờ anh ta tự chui đầu vào lưới, ai biết cũng không phải bản thân anh ta, mà là một người cải trang.”
"Sau đó chúng ta lại lợi dụng An Kỳ, muốn dẫn tới Italy, lợi dụng Mafia giết người, ai biết, vốn là đi Italy, giữa đường lại sửa tuyến đường an toàn trở về thành phố S."
"Chủ tử gia, kế hoạch của người không dùng được, An Kỳ chỉ có thể đem anh ta dẫn đi, không thể giết. Hơn nữa... Chúng ta tổn thất đặc công."
Tiêu Tề hơi nhíu mày, "Ta biết."