Editor: duong lieu
Anh bực bội uống một ngụm rượu, Nolan trầm giọng nói, "Đừng uống nữa, anh đã uống thành như vậy, còn uống gì rượu, muốn say chết sao?"
"Uống say, ngủ một giấc, ngày mai đi đường tốt hơn." Lục Trăn nói đùa, bộ dáng hình như chính mình đi không trở về.
Nolan nghe lời này, trong lòng không vui.
Anh đoạt lấy lon bia Lục Trăn, không cho phép anh ta tiếp tục uống rượu, uống rượu tiếp, hại thân, đặc biệt tửu lượng Lục Trăn như thế, càng hại chết người, uống không được nhiều như vậy...
Lục Trăn thẳng thắn nằm trên ghế sa lon, cũng không động.
Lại hát bài dân dao kia.
Nolan chợt nói, "Đừng hát nữa."
Lục Trăn kinh ngạc, "Cậu không vui sao? Tôi thật thích a."
Nolan nhìn anh ta ánh mắt ẩm ướt lại sáng ngời, lập tức cảm thấy tất cả máu đều hướng một chỗ phóng đi, Nolan chợt nhắm mắt lại, Lục Trăn lại hát từ khúc, trong lòng Nolan đau.
Hoa sen là hứa hẹn giữa bọn họ.
Này bài dân dao, là ngọt ngào giữa bọn họ.
Hứa hẹn quá nặng, vô pháp lưng đeo, ngọt ngào quá ngọt, vô pháp quên.
Anh ký ức lại trở về hơn mười năm trước, chiến hỏa tràn ngập Israel, trấn nhỏ kia hoang vắng lại cô độc, mà lại có một địa phương, phi thường đẹp, trồng rất nhiều cây cối cao to đẹp.
Trời thu, lá cây vàng.
Ánh mặt trời lan tỏa xuống.
Một danh nam hài hơi cao dắt một danh nam nhân hơi thấp đi ở trên đường nhỏ, tay nắm tay, nam hài vóc dáng cao dạy nam hài vóc dáng thấp hát dân dao.
Bọn họ rất vui vẻ.
Trên mặt Nolan, hiện lên thống khổ, mỗi lần hồi tưởng đến, anh đều muốn hình ảnh này dừng lại, muốn cho con đường này biến thành rất dài rất dài, đủ bọn họ tay trong tay, đi tới tóc trắng xóa.
Hình ảnh lại chuyển .
Đồng dạng là trời thu, cuối thu, lá cây màu da cam toàn bộ hạ xuống, rả rích nhiều, nam hài vóc dáng cao ngồi ở trên bậc thang tràn đầy lá rụng, thổi kèn ác-mô-ni-ca, thổi là bài dân dao này.
Nam hài vóc dáng thấp chống cằm, sùng bái nhìn anh, cười híp mắt.
Mắt sáng lại ẩm ướt, như bàn bảo thạch, đơn thuần đáng yêu, nam hài vóc dáng cao rất vui vẻ, đem anh ta kéo qua đến, ngồi bên người, dạy anh ta thế nào thổi kèn ác-mô-ni-ca, kèn ác-mô-ni-ca này, hơi thở hai người, toàn bộ dung hợp cùng một chỗ.
Thân mật khăng khít.
Đột nhiên, một trận tiếng nổ mạnh vang lên, tất cả hình ảnh ngọt ngào, phá thành mảnh nhỏ.
Nolan đột nhiên mở mắt ra, Lục Trăn híp mắt, hát từ khúc, cũng không chú ý tới Nolan khác thường.
Anh ghét chiến tranh.
Vô cùng ghét.
Cho nên, anh căm hận phần tử khủng bố.
Nếu như không có chiến tranh, những thứ mềm mại ấm áp cũ ấy, sẽ không hóa thành bọt nước, nếu như không có chiến tranh, người trong lòng anh mềm mại, sẽ không thay đổi thành lạnh ngạnh như thế, tay nhiễm máu tươi, nhận hết thống khổ.
Lục Trăn bây giờ, anh vừa yêu vừa hận.
"Daniel..." Lục Trăn chợt ngồi dậy, ánh mắt lợi hại mở, cô đơn thanh u dân dao, trong nháy mắt nghiền nát, anh ta hô hấp dồn dập, hình như bị chuyện cũ nắm lấy, Nolan trợn tròn cặp mắt.
Anh nghe thấy cái gì?
Daniel?
Lục Trăn mờ mịt, nhìn thấy ánh mắt Nolan khiếp sợ, đến một chút hoảng hốt, mặt trong trí nhớ cùng mặt người trước mắt, đột nhiên nặng đóng lại, Lục Trăn ma xui quỷ khiến vậy mà thấy ngây dại.
Thời gian chờ anh kịp phản ứng, người đã bị đẩy tới trên sô pha, môi bị Nolan hung hăng ngăn chặn.
Anh ta hô hấp dồn dập lại nóng rực, lưng Lục Trăn tê rần, cũng thân thủ ôm lấy anh ta, hôn trở lại, hai người như hai đầu dã thú ôm cùng một chỗ, kịch liệt hôn, hữu lực ôm, toàn là giữa nam nhân cùng nam nhân mới có độ mạnh yếu cùng cuồng dã.