Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 674: Chương 674: Mammy là hồng nhan tri kỷ của con trai(5)




“Mammy, mẹ cam tâm sao?” Hạ bảo bối lợi hại hỏi Hạ Thần Hi, “Mẹ cam tâm cứ chết như vậy sao? Chúng ta sẽ phải có một gia đình hạnh phúc, mẹ không tiếc rời bỏ con sao? Vì sao mẹ không suy nghĩ nhiều cho con một chút, mẹ muốn chết, mẹ muốn đi bồi thường, ai sẽ đến bồi thường cho con? Mẹ cho là con sẽ không chuyện gì sao? Mẹ nghĩ rằng con thông minh kiên cường con liền cảm thấy không có việc gì, mammy, mẹ thật muốn chết, con không chỉ hận daddy, con càng hận mẹ hơn.”

Đây là lời nói nghiêm túc của Hạ bảo bối nói với Hạ Thần Hi.

Như một mũi tên, cắm sâu ở trái tim của cô.

Cô không thể tưởng tượng, nếu như con trai hận cô, cô không thể chấp nhận được, có lẽ, chết cũng không nhắm mắt.

“Con bình tĩnh một chút.”

“Con rất bình tĩnh, con vẫn luôn rất bình tĩnh.” Hạ bảo bối trầm giọng nói, mặt không biểu tình, tỏ vẻ chính mình rất bình tĩnh, Hạ Thần Hi có ý nghĩ của Hạ Thần Hi, bé có ý nghĩ của bé, ai cũng không thể nào thuyết phục ai.

Hạ Thần Hi trong lòng cay đắng cực kỳ, nếu như hôm nay, cô yêu Đường Bạch Dạ ítmột chút, có lẽ, cô liền sẽ không nói ra những lời này, cô thực sự sẽ mang con trai rời đi, tiếp tục sống cuộc sống vô tâm vô phế như trước đây của bọn họ.

Mau mau lạc lạc (ý là vui vẻ lạc quan), vô ưu vô lo.

Nhưng hôm nay, cô yêu thương Đường Bạch Dạ sâu sắc, cô không thể lãnh khốc vô tình như vậy được, sẽ thương tổn anh.

“Mammy, mẹ còn chưa có khôi phục ký ức, mẹ tại sao có thể kết luận, tất cả những việc này là lỗi của mẹ?” Hạ bảo bối nói, “Mẹ không được quên , mẹ mất trí nhớ , không thể bởi vì một ít cảnh trong mơ, nghe lời người khác nói, mẹ liền hủy bỏ chính mình.”

“Có lẽ, mẹ đã làm việc này, vậy mẹ có nghĩ tới, tại sao mẹ phải làm việc này?”

“Mẹ nói mẹ giết Lâm Tình, mẹ nghĩ rằng con không nghĩ tới sao? Con cũng từng nghĩ có thể là mẹ, trước đó đã nghĩ đến, nhưng con bỏ đi ý nghĩ, bởi vì con tin, mẹ con không phải là người lạm sát kẻ vô tội, nếu là sát nhân, nhất định sự việc có nguyên nhân.”

“Chính mẹ quên hết mọi thứ, cũng là người khác nói cho mẹ biết , mẹ liền tin người khác như vậy, ngay cả mình cũng không tin? Con cũng tin mẹ con không phải là người lạm sát kẻ vô tội, cho dù là vì yêu, mẹ bởi vì yêu daddy, chẳng lẽ sẽ vì daddy giết một cô gái vô tội sao?”

“Mẹ sẽ không, mẹ bây giờ sẽ không, mẹ trước đây cũng sẽ không, vì sao một chút này mẹ cũng không tin chính mình?”

Hạ Thần Hi khẽ lắc đầu, “Mẹ giết Lâm Tình, bây giờ đã là việc rất nhỏ, mẹ gián tiếp hại chết nhiều huynh đệ Đường môn như vậy, đây mới là khúc mắc lớn nhất giữa Đường Bạch Dạ với mẹ, con không cần biện giải cho mẹ, việc này thực sự là mẹ làm.”

“Thì tính sao?” Hạ bảo bối hỏi lại, ”Coi như là mẹ làm, thì tính sao, trên đường gián điệp thiên ngàn vạn, thiên phòng vạn phòng phòng không được, vương bài hằng năm bởi vì gián điệp tổn thất vô số, bởi vì gián điệp số người chết cũng không biết bao nhiêu mà đếm, chúng ta có thể làm sao, trách ai? Trách gián điệp sao? Cười nhạo, là tự hệ thống nội bộ chúng ta xảy ra vấn đề, chính mình xảy ra lỗi lầm, để cho người khác thừa cơ hội, chúng ta không trách được bất luận kẻ nào.”

Hạ Thần Hi cười khổ, “Nếu có gián điệp hại chết thân nhân của con, tay chân của con, con gặp phải cô ta, con có thể mở mắt trừng trừng nhìn cô ta đi qua trước mắt con?”

Một câu nói kia, hỏi câm Hạ bảo bối.

Tất cả phản bác, tất cả bảo vệ đều là lừa mình dối người.

Hạ bảo bối thật hy vọng chính mình có thể trả lời, là, con sẽ bỏ qua cho cô ta, nhưng bé biết, chỉ là lừa mình dối người.

“Mammy...” Hạ bảo bối mắt đỏ hồng nhìn Hạ Thần Hi, “Coi như là như vậy, sự tình cũng đã qua nhiều năm như vậy, cũng nên buông xuống.”

“Đường Bạch Dạ tìm An Kỳ nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn không buông được, mẹ cũng tự trách, chuyện này ở trong lòng mẹ, cũng không qua được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.