Nhưng mà, trong lòng người phụ nữ này, lại cất giấu một đoạn tâm tình khác.
Anh chạm không tới.
Hạ Thần Hi hưng trí bừng bừng nói điện ảnh, bầu không khí trở nên ấm áp.
"Đường tổng, anh thực sự là đáng ghét, anh hẹn phụ nữ không cùng anh xem phim, liền để tôi cũng anh xem, tôi thật sự là người nhiều chức năng bên cạnh.” Hạ Thần Hi nhịn không được nói một câu.
Người bị thế thân, có một cảm giác, không đúng lắm.
Đường Bạch Dạ chân mày hơi cau lại, ưu nhã mê người, "Đúng vậy, rất nhiều công năng, có thể giúp tôi sinh con, lại là người giúp đỡ, lại có thể bồi tôi giải buồn, lại có thể là lính cầm giáo, lại có thể là bình hoa, còn có thể là bia đỡ đạn, cuối cùng còn có thể bồi tôi sống phóng túng, không ai nhiều chức năng hơn so với cô ."
Hạ Thần Hi, "..."
Cô lại là câu nào chọc tới Đường tổng, thế nào kỳ quái như vậy.
Đường Bạch Dạ ném một hộp màu nam qua, Hạ Thần Hi cuống quít tiếp được, này là khuynh thành quốc gia mới vừa mua, anh ta tùy tiện ném như thế, bị hỏng thì làm sao bây giờ?
Anh ta cúi đầu ăn cơm, khóe mắt cũng không bố thí cho cô.
Chính là bởi vì cúi đầu, Hạ Thần Hi không nhìn thấy Đường tổng hơi đỏ mặt.
"Đường tổng, có ý gì?" Hạ Thần Hi hỏi, không hiểu ý. Cẩn thận từng li từng tí mở hộp, như sợ làm hỏng cái gì.
"Vì thưởng cô nhiều chức năng, thưởng cho cô." Đường Bạch Dạ nói vô cùng kiêu ngạo cuồng vọng, lại không ai bì nổi.
Muốn thưởng cho cô?
Hạ Thần Hi mặc dù rất thích cái lắc tay này, nhưng mà, vô công bất thụ lộc.(không công không hưởng lộc)
Trọng yếu nhất là, đồ phụ nữ khác không cần, anh ném cho tôi, tôi cũng không phải thùng rác.
Cô đã tiếp nhận vé xem phim của phụ nữ khác không muốn xem, chẳng lẽ còn muốn cô tiếp nhận lắc tay người ta không cần?
Buồn cười.
"Không muốn!" Hạ Thần Hi không biểu tình, đem hộp đưa tới trước mặt Đường Bạch Dạ.
"Vì sao không muốn?" Đường Bạch Dạ đột nhiên ngẩng đầu, lại cấp tốc cúi thấp xuống, làm bộ làm tịch uống trà, "Không phải cô rất thích sao?”
"Thích thì thích, đồ phụ nữ khác không cần, dựa vào cái gì ném cho tôi.”Hạ Thần Hi không cẩn thận, bài trừ một câu nói, những lời này, mang theo toan khí rất rõ ràng, cô quẫn bách thiếu chút nữa đem vùi đầu ở trong nồi.
Mất mặt!
Đường Bạch Dạ cười đến ưu nhã thân sĩ, tình cảm sâu đậm tốt.
"Nguyên, Hạ tiểu thư, cô còn không thừa nhận, cô ghẹn tỵ.”
...
Hạ Thần Hi quẫn bách cực kỳ.
Đường Bạch Dạ thầm nghĩ, ngu ngốc này, lúc thông minh rất thông minh, lúc ngốc cũng thật là đần, cô cũng không muốn nghĩ, Đường Bạch Dạ hẹn phụ nữ, ai dám cho anh leo cây, ở thành phố S chưa có người có lá gan này.
Trừ Hạ Thần Hi.
Đường Bạch Dạ lại một lần nữa đem hộp ném cho cô, "Không muốn tự cho là đúng, lắc tay này tôi lại không muốn tặng cho người khác, tai nào của cô nghe thấy cô ta nói từ bỏ, người đó, không xứng với cái lắc tay này?”
Hạ Thần Hi, "... Đây là cái logic gì?"
"Logic Đường Bạch Dạ ."
Hạ Thần Hi, "..."
Đường Bạch Dạ trừng cô liếc mắt một cái, "Đừng dài dòng, cho cô mang lên.”
Bá đạo.
Servant heo!
Hạ Thần Hi trong lòng mắng hai tiếng, ngại với thực sự rất thích cái lắc tay này, dự đoán có tiền cũng mua không được , cô nghĩ nghĩ, rất khó xử nhìn cái hộp trên bàn, biểu tình khó xử...
Người phụ nữ này thực sự là khó hầu hạ!
Anh lấy hộp tới, mở, lấy lắc tay ra, đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống.
Nắm tay phải Hạ Thần Hi lên, không nói lời gì đeo lên cho cô, ánh sáng bạch kim cùng hoa hồng màu rất xứng đôi với màu da Hạ Thần Hi, trên dây có kim cương, càng óng ánh đến cực điểm.