Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2506: Chương 2506: Một đôi một đời 1




Ba năm sau.

Trải qua ba năm nỗ lực, cuối cùng quốc hội nước A cũng thông qua đề án giáo dục toàn dân cùng chữa bệnh toàn quốc miễn phí. Đây là đề án hạng nhất được đưa ra trình quốc hội ba năm trước, tròn ba năm nỗ lực, mới thông qua chương trình nghị sự. Đây là đề án hạng nhất cực kỳ điên cuồng, cái ngày mà quốc hội thông qua chương trình nghị sự này, đại bộ phận dân chúng nước A cho rằng đây là chuyện vui đùa ngày cá tháng tư.

Trên thế giới này miễn phí giáo dục cùng miễn phí chữa bệnh đều được thực hiện ở nhiều quốc gia phương tây, nước A nghèo khó, quốc khố trống rỗng, thế nào lại tiêu tốn phúc lợi lớn như vậy cho quốc dân. Không ít nghị viên trải qua ba năm kháng nghị, cho rằng đây là một đề án dẫn đến diệt vong nước A, nên không thể thông qua. Nhưng mà, vương thất lại kiên trì đem đề án này xếp vào chương trình hội nghị, hơn nữa nhất định thông qua .

Sophia tắt ti vi, nhắm mắt dưỡng thần, đây là việc làm nỗ lực nhất trong ba năm vừa rồi của cô, cuối cùng cũng có một kết cục viên mãn, tiếp theo phải suy nghĩ đến tài chính áp lực để mang lại phúc lợi cao. Tình hình quốc khố hiện tại cô hiểu rõ hơn ai hết, căn bản vương thất không có đủ tiền để chống đỡ với chính sách phúc lợi cao như hiện nay, nhưng mà, một khi đề án được thông qua, cô cũng sẽ không do dự.

“Con gái, dựa theo ý tứ của con, đề án hạng nhất này đã được thông qua, chúng ta lấy cái gì đến bổ khuyết thiếu hụt ngân khố đây? Dân chúng của chúng ta mặc dù không nhiều, nhưng cũng khoảng 2000 vạn người, chữa bệnh cùng giáo dục miễn phí, sẽ là một khoản chi thật lớn. Chính phủ sẽ lấy tiền từ chỗ nào? Nếu như không có tài chính chống đỡ, không biết hạng mục này sẽ tồn tại được bao lâu đây.” Vương phi lo lắng nói. Sau khi Sophia điều dưỡng thân thể trở về, cô liền bắt đầu giúp đỡ hoàng thân điều hành đất nước A. Đây là đề án thứ nhất cô đưa ra, liền trở thành đề án quan trọng nhất.

“Mẹ, người cứ yên tâm, con sẽ nghĩ biện pháp.” Sophia mỉm cười, tổng cộng nước A cũng có khoảng 2000 vạn quốc dân mà thôi, cô sẽ khiến dân chúng an cư lạc nghiệp, cho bọn họ cuộc sống tốt nhất.

“Con gái à...”

“Mẹ, mẹ cứ tin con đi!” Sophia nói, “Con muốn đi bắc sơn một chuyến, hôm nay con sẽ không cùng ba mẹ ăn cơm tối được.”

“Trời lạnh như thế này, con đi bắc sơn làm cái gì?”

“Bí mật!” Sophia cười, đứng dậy thu dọn đồ đạc, cô đi cùng với Crystal - hộ vệ riêng của cô, anh là người Mỹ, một danh lính đánh thuê, đã làm vệ sĩ riêng cho cô trong hai năm và đã mấy lần đã cứu cô thoát chết. Bên cạnh Sophia còn có một người phụ nữ tên Rachel, cũng là người Mỹ, là người quản lý tài chính ngân khố của nước A. Vì mẹ cô là người Mỹ, nên cô theo quốc tịch của mẹ mình, hai năm qua cô vẫn ở bên cạnh Sophia, giữ chức vụ trợ lý cho Sophia.

Ở Bắc Sơn có một mỏ kim cương của hoàng thất, năm ngoái mới bắt đầu tiến hành khai thác, thuộc về tài sản của hoàng thất. Mỏ kim cương này đã từng được một công ty vàng bạc đá quý phương tây đưa ra giá cao muốn mua lại để khai thác nhưng đã bị Sophia cự tuyệt.

Tài nguyên của Hoàng thất cũng đã được cô từ từ thu lại trong tay mình, bao gồm dầu mỏ, khí thiên nhiên. Việc này không hề đơn giản nên không thể giao cho người khác, cô để Diana chiêu nạp một nhóm người giỏi ở phố Wall nước Mỹ thành lập một cục đầu tư, chính mình bắt đầu đưa vào hoạt động cùng đầu tư.

Lên xe, Crystal lái xe, Rachel nói, “Công chúa, đã có thể xác định, nhất định là một viên kim cương.”

Sophia nhàn nhạt nói, “Trước tiên cứ giữ kín chuyện này, chờ tôi xác định lại nói.”

“Vâng!”

Đoàn người tới bắc sơn, quanh năm ở đây chỉ có thợ mỏ cư trú khai thác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.