Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 705: Chương 705: Một tay súng ngắm, như người không thiên lý 7




“Cho nên mới nói a, làm sát thủ , nhất định phải chuẩn bị cho toàn vẹn, một kích nhất định phải chết địch, nếu cho người ta tránh được một kiếp, ngày sau lại muốn giết mình, vậy không dễ dàng a, đáng tiếc, đáng tiếc...”

Mọi người, “...”

Đường Bạch Dạ trầm mặc, anh là hi vọng lão tử chết sớm một chút sao?

Mọi người trừng mắt ngốc ra không nói được lời nào, không thể tưởng tượng ra vị giám đốc này thoạt nhìn rất nam tử trẻ tuổi, lại thẹn quá hóa giận như thế, sau đó Đường tổng hỏi một câu: “Anh là ai?”

Lục Trăn ca ca thò tay vào trong túi tiền, hai ngón tay kẹp ra một giấy chứng nhậnthám tử quốc tế của FBI căn cứ vô cùng chính xác, một tấm giấy chứng nhận màu hồng phía trên có điền chữ FBI to tướng cò có cả huy chương nữa, tuyệt đối không phải là đồ giả, đó là một quyển giấy chứng nhận hàng thật giá thật nha.

Thái độ kia, tạo cho ta có một loại cảm giác anh ta vô cùng ưu việt, tạo một loại cảm giác lão tử cùng các anh không phải cùng một cấp bậc vô cùng ngạo nghễ a.

Tuyệt đối làmngười ta tức đến chết mà không cần đền mạng .

Hạ bảo bối, “...”

Lục Trăn chính nghĩa lẫm liệt nói, “thám tử FBI quốc tế , chuyên điều traán do sát thủ quốc tế lúc nảy gây ra, tôi theo dõi cô ấy đã rất nhiều năm rồi.”

Hạ bảo bối, “...”

Lục ca ca, anh đi đâu làm ra một tấm giấy chứng nhận này a, còn có, anh thoạt nhìn liền biết là lưu manh còn nói mình là cảnh sát a a a a, phải nên nói anh thực sự là một FBI cao cấp vô cùng đen tối a, là cực đen lun đó.

Còn có, anh là phần tử khủng bố được toàn cầu truy nã, anh cùng một thám tử chân chính của FBI so sánh ra thì khác biệt thật lớn, anh thật là muốn làm gì a.

Lục ca ca thấy bọn họ trừng mắt mà phát ngốc ra còn cứng cả miệng không nói được lời nào, trong lòng mắng một câu, đúng là một đám ngốc mà, hai ngón tay đem giấy chứng nhận phóng vào trong túi, còn nói một câu tiếng Anh :“Không có việc gì các anh có thể lăn, vụ án này tôi sẽ không gây trở ngại các anh các anh cũng đừng đến gây trở ngại cho tôi, tôi có chuyện muốn hỏi Đường tiên sinh.”

Thành phố S phát sinh vụ án ám sát này là lần đầu tiên, lúc nào cần thành viên FBI ra mặt a.

Cảnh sát mang theo một bụng nghi vấn, vừa nhìn giấy chứng nhận cũng không phải giả , anh ta mặc dù tác phong lưu manh, bọn họ cũng chỉ biết căm nín khôngnói gì được, Lục Trăn cười híp mắt quay đầu lại nói, “Đóng cửa lại, cảm ơn.”

Cảnh sát tức giận đến thiếu chút nữa ngã ở cửa.

”Anh là ai nói mau?” Đường Bạch Dạ giận dữ hỏi, hàng này vừa nhìn cũng biết không phải là cái gì FBI, mặc dù giấy chứng nhận kia là thật, anh ta thế nào cũng cảm thấytác phong có chút ít tiểu nhân này vô cùng quen thuộc?

Lục Trăn kéo ghế tựa bên cạnh qua, tháo kính râm, chậm rãi ngồi trên ghế, thân thể vừa chuyển, ngẩng đầu đối mặt Đường Bạch Dạ.

Đường Bạch Dạ đột nhiên có một loại cảm giác rất kinh diễm.

Nam nhân này ngũ quan đặc biệt ôn nhu, là cái loại êm dịu kết hợp với ôn nhu, cũng không phải là củ ấu xấu xí, rõ ràng rất anh tuấn, là rất phù hợp vói thẩm mĩ của người đông phương , trán no đủ, có một đôi mắt như hoa đào vô cùng hấp dẫn người đối diện, dịu dàng còn có ánh sáng. Mũi cao thẳng, môi mỏng , tất cả hợp thành khuôn mặt rất đẹp trai, làn da hiện ra màu sắc hồng hào rất tự nhiên, nhìn vào mặt anh ta có một loại cảm giác rất cổ đại, rất trang nhã mang khí chất của một vị công tử quý tộc.

Nhưng phong cách, lại rất lưu manh.

Đây là một người nhìn vô cùng hoàn mỹ, có một đôi mắt hoa đào, thoạt nhìn rất có khí chất, kì thực lại là một nam nhân rất lưu manh.

Trên người anh ta có thể sử dụng từ ngữ phong tình vạn chủng để hình dung .

”Daddy, cha không phải đã từng thấy qua anh ta rồi sao?”

”Anh ta là ai a?”

Người kiêu ngạo như thế, anh ta nếu đã gặp một lần, nhất định sẽ khắc sâu ấn tượng.

”Lục Trăn! ! !” Hạ bảo bối nghiến răng nghiến lợi.

Đường Bạch Dạ bị đánh bại , chỉ vào Lục Trăn, “Anh ta không phải nhìn rất mặt hùm vai gấu lắm sao? Sao giờ lại như thế này?”

Lục Trăn, “...”

Đường Bạch Dạ bị kích thích, thật sâu cảm khái, “Anh ta nhất định là cảm thấy mình xấu không chịu nổi, cho nên cải trang, trang điểm thành một nam nhân họa thủy, không có việc gì, nam vóc người xấu, không ai cười anh đâu.”

Hạ bảo bối tinh thần xuống cái ực không kịp thắng, daddy, đây không phải là trọng điểm có được không?

Lục Trăn tự kỷ vuốt mặt anh ta, “Đường tiên sinh, đây mới là mặt thật củacó được không? Tôi là cảm thấy ở quá khứ mang mặt nạ rất phiền phức, tới gặp bảo bối nhà chúng tôi, đương nhiên muốn chân diện khuôn mặt thật sự của mình rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.