Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 629: Chương 629: Nghĩ lại chuyện cũ mà kinh 3




Hạ Thần Hi mỉm cười, “Việc này cũng không cần anh phải bận tâm, tôi có thể tự ứng phó.”

“Không phải là vì Đường Bạch Dạ có thể cho tôi cuộc sống yên ổn, tôi mới chọn anh ta?”

Hạ Thần Hi nhíu mày, đang muốn phản bác, Tiêu Tề nói, “Em có nghĩ tới, đây cũng không phải là yêu, mà chỉ là ỷ lại, là em quá khát vọng cuộc sống như thế, anh ta lại là cha của con trai em, cho nên, em mới chọn anh ta.”

“Nếu như, anh ta không phải cha của Hạ Thiên, anh mới là cha của Hạ Thiên, Thần Hi, hôm nay em chọn chồng, chỉ sợ cũng không chọn như vậy, em rốt cuộc là yêu bản thân Đường Bạch Dạ, hay là yêu cha của con trai em, em nghĩ sao?”

“Nếu như anh là cha của Hạ Thiên, anh đen trắng hai phe không liên quan, em chỉ thấy được bộ dạng của anh trong ánh sáng, không nhìn thấy được bộ dạng trong bóng tối của anh, người em yêu, có lẽ chính là anh, thực chất chuyện này cùng tình yêu có liên quan sao?”

Vân Dật nhìn về phía Đường Bạch Dạ, sắc mặt Đường Bạch Dạ âm trầm như ma.

Hạ Thần Hi nói, “Tiêu Tề, nếu như anh thực sự nghĩ như vậy, tôi cũng không thể tránh được, anh nghĩ như thế nào, tôi không cần thiết, tôi chỉ cần anh buông.”

Tiêu Tề bi thương nhìn cô, Hạ Thần Hi đè xuống sự mềm lòng, lạnh lùng nói, “Tôi và anh dù sao cũng cùng nhau lớn lên, không thể là tình nhân, cũng không muốn làm kẻ thù, Tiêu Tề, nếu thật sự yêu tôi, anh nên quên tôi đi, để cuộc sống của tôi được bình yên, anh cũng sống thật tốt, tìm một nữ nhân yêu anh, không cần phải ở trên người tôi lãng phí thời gian muốn được nhiều hơn.”

“Tôi nói nhiều như thế, nếu anh nguyện ý chúc phúc tôi, tôi tiếp thu, nếu là anh không muốn chúc phúc tôi, vậy cũng không sao, tôi không miễn cưỡng anh.” Hạ Thần Hi mỉm cười, đứng dậy vừa định đi.

Tiêu Tề kêu cô lại, “Thần Hi, em còn nhớ anh đã nói với em một câu? Em cùng Đường Bạch Dạ không có kết quả.”

Hạ Thần Hi dừng bước, hơi xoay người, nhìn Tiêu Tề, anh ta muốn nói cái gì?

Cô không dám nói Tiêu Tề là chính nhân quân tử, cũng không phải là sẽ không nói dối, nhưng mà, những lời này đích thực là anh ta từng nói với cô, trong trí nhớ của cô vẫn còn, làm cô có chút muốn biết bí mật đó là gì.

Hạ Thần Hi lập tức có một loại tâm hoảng ý loạn.

Không dám nghe Tiêu Tề nói tiếp, cô hơi phân vân có nên đi hay không, trong lòng xuất hiện hai Hạ Thần Hi dây dưa không rõ, nếu như không nghe, cô liền đi ra, yên tâm thoải mái cùng Đường Bạch Dạ ở cùng một chỗ.

Ngày mai đi thử áo cưới, đi lĩnh giấy kết hôn, không lâu sau, cử hành hôn lễ.

Tất cả sẽ không thay đổi.

Nếu nghe Tiêu Tề nói, cô sợ tất cả sẽ trở thành giấc mộng, có thể sẽ trở thành bọt nước.

Cô, muốn đi đánh cuộc một lần sao?

Nên trốn tránh, hay tiếp thu hiện thực?

Hạ Thần Hi không biết, nắm tay hơi nắm chặt, thậm chí đứng bất động.

Gian phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến không có một chút tiếng động, tựa như có thứ gì đi xa, chỉ còn lại âm thanh hoang vu, không ngừng vang vọng, làm lòng người băng lãnh, Hạ Thần Hi hoảng loạn, ở trong mắt Tiêu Tề, thấy rõ tất cả.

“Những lời này, anh đã sớm nói qua với em, em lại xem như gió thổi bên tai.” Tiêu Tề trầm giọng nói, “Em không muốn biết, vì sao anh lại có phán đoán như vậy sao?”

Tại phòng tin tức của Đường môn.

Đường Bạch Dạ ngồi thẳng người, trong lòng cảm thấy hồi hộp, cơ hồ như ngừng thở, nghe Tiêu Tề cùng Hạ Thần Hi đối thoại.

Hạ Thần Hi chưa bao giờ muốn trốn tránh anh ta, cô nhìn Tiêu Tề, trầm giọng hỏi, “Anh muốn nói cho tôi biết cái gì?”

Tiêu Tề thần sắc như thường, lại hơi tự giễu, từng chữ một nói, “Em giết Lâm Tình.”

Đường Bạch Dạ đột nhiên đứng lên, hai tròng mắt trợn tròn, toàn thân cứng ngắc, trong đầu trống rỗng, câu nói kia, anh vẫn còn nghe vang vọng, ngươi giết Lâm Tình, ngươi giết Lâm Tình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.