"Xóa đi trí nhớ của cô ấy, thay đổi thân phận của cô ấy, trên phần phối ngẫu viết tên của con." Hạ bảo bối nói xong vô cùng lãnh diễm, biểu tình muốn nhiều nhưng không thèm là hơn, theo đuổi một thời gian dài như vậy, quá ngu ngốc.
Hạ Thần Hi thật bị chấn động.
Cô rốt cuộc sinh ra một đứa con trai biến thái a, loại phương pháp này cũng có thể nghĩ ra được.
Hạ bảo bối cười híp mắt nhìn Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi trầm mặc nghiêng đầu qua một bên.
Tư duy của thiên tài, không cần giải thích.
Hạ Thần Hi 囧 囧 trở về phòng tháo trang sức, tắm, Hạ bảo bối một cái thổi huýt gió, chỉ vào meo meo, la Tiểu Bối, "Đến, bọn nhỏ, giáo huấn thật tốt nó, để nó biết, đây là địa bàn họ Đường."
Tiểu Bối kêu một tiếng, đánh về phía meo meo, meo meo gào ô một tiếng, nhảy lên chân Hạ bảo bối, giả trang con gái rượu đáng thương.
Hạ bảo bối một tay xốc nó lên, ném cho Tiểu Bảo.
Đại chiên cho mèo lại bắt đầu .
Sáng sớm hôm sau, Tiết Giai Vân gọi điện thoại cho Hạ Thần Hi, đồng thời muốn cùng Lâm Nhiên đi gặp một người bạn, không thể bồi cô, Hạ Thần Hi phất tay một cái, tỏ vẻ không quan hệ, cô bồi Hạ bảo bối đi xem phim.
Cô rời giường rửa mặt chải đầu, thay đổi quần áo ra cửa, liền thấy trong phòng khách một lớn một nhỏ hai người đàn ông đang ở kề tai nói nhỏ, không biết đang nói cái gì, Hạ Thần Hi dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người này là ai.
Trừ Đường Bạch Dạ, còn có thể là ai.
Sáng sớm, tâm tình Hạ Thần Hi thật tốt, trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc.
Anh ta trở về lúc nào?
"Mẹ, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Hạ Thần Hi mỉm cười, coi Đường Bạch Dạ là người tàng hình.
Ngồi vào phòng ăn ăn điểm tâm, trên phòng khách hai cha con cũng không kề tai nói nhỏ, Hạ bảo bối trốn vào trong thư phòng, quan tâm để lại cho cha, mẹ một không gian.
Meo meo cũng nhảy lên, Hạ Thần Hi xé một ít bánh mì cho nó, Tiểu Bối ghen tị, cũng qua đây cọ xát, Hạ Thần Hi xem như nhau, cũng xé bánh mì cho nó, đem hai mèo chó đều được phục vụ.
Đường Bạch Dạ ngồi vào đối diện cô, Hạ Thần Hi ngẩng đầu liếc anh một cái, lại cúi đầu.
Thờ ơ.
Anh thoạt nhìn có chút tiều tụy, gầy một ít.
Bất quá, vẫn là yêu nghiệt , ưu nhã, không tổn hại khí chất chút nào.
Hạ Thần Hi cười híp mắt trêu mèo đùa chó, chính là không để ý tới Đường Bạch Dạ.
"Tức giận?"
Hạ Thần Hi không nói lời nào, im lặng là vàng.
Đường Bạch Dạ vừa tựa vào, kiều chân, nhàn nhạt nói, "Vốn, ngày đó sau khi rời đi, anh nghĩ ngày hôm sau liền tới đây thu thập em."
Hạ Thần Hi ngẩng đầu trừng anh, thu thập cô?
Anh đánh người, còn muốn tới đây thu thập cô?
Buồn cười.
Đường Bạch Dạ thấy cô có phản ứng, rất là thỏa mãn, khẽ cười cười, "Nhưng mà anh nhận được tin tức ở New York, có thù oán với người đó, cô ta này cùng anh thù sâu như biển , anh muốn phải đích thân chính tay đâm cô ta."
"Cho nên, anh tạm thời buông tha em, đi thu thập người khác."
"Mất một chút thời gian, sáng nay mới trở lại thành phố S."
Hạ Thần Hi cười lạnh, "Anh thích biến mất mấy ngày liền biến mất mấy ngày, cùng tôi không quan hệ, chính là anh cùng bảo bối nói rõ ràng là được."
"Bảo bối rất thông cảm cho anh."
Ngụ ý, Hạ tiểu thư cô một chút cũng không thông cảm.
Thông cảm thứ này, thực sự là mỗi người một ý.
"Hạ Thần Hi, em tức cái gì?" Đường Bạch Dạ biến đổi sắc mặt, Hạ Thần Hi rất ít coi thường anh như thế, chẳng sợ anh đùa cô lợi hại một thời gian, cô cũng không có lạnh nhạt như vậy, Đường Bạch Dạ trong lòng là vui sướng , nhưng trên mặt lại là rất nghiêm túc .
"Anh đi New York nhiều ngày như vậy, đích xác không nói cho em biết, anh có chuyện muốn làm, lại muốn truy tra thù hận, lại phải cẩn thận không nên trúng ... Mưu kế của người khác, mỗi ngày đều ra sống vào chết, anh không có thời gian giải thích với em cái gì, anh chỉ một lần gọi qua một cú điện thoại.”