Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 374: Chương 374: Nghĩa khí bảo bối rơi đầy đất (6)




Anh không có lừa gạt Lâm Lâm bất cứ chuyện gì, trừ Hạ Thần Hi cùng Hạ Thiên.

Chuyện của bọn họ, nếu có thể, anh thật không muốn làm cho bất luận kẻ nào biết...

"Đường ca ca..."

"Ngoan, chính mình tìm bạn bè đi chơi đi." Đường Bạch Dạ nói xong, cúp điện thoại, Hạ Thần Hi cùng huấn luyện ở một bên nói tiến độ Hạ bảo bối.

Đường Bạch Dạ chợt có một loại cảm giác yên ổn.

Anh cầm lấy khăn mặt, lau lau tóc ướt, Hạ bảo bối so với một thủ thế khinh bỉ anh, Đường Bạch Dạ bật cười, Hạ Thần Hi đi tới, Đường Bạch Dạ hỏi, "Buổi trưa ăn cái gì?"

"Bảo bối muốn ăn pizza."

"Loại rác rưởi này cũng ăn?"

Hạ Thần Hi nói, "Hiện tại đứa nhỏ đều thích rác rưởi, anh cho là bảo bối mới nhiều."

Đường Bạch Dạ mếu máo, "Chẳng lẽ cũng muốn anh ăn rác rưởi?"

"Anh có thể cự tuyệt cái gì cũng không ăn."

Đường Bạch Dạ, "..."

Hạ bảo bối tắm rửa, thay đổi y phục, lại làm khô tóc, một thân nhẹ nhàng khoan khoái qua đây, một soái ca phấn phấn nộn nộn.

Đường Bạch Dạ ôm bé, Hạ bảo bối chân ngắn nhảy nhót mấy cái, có chút đỏ mặt.

"Cha,con là người lớn."

Đường Bạch Dạ đánh cái mông nhỏ của bé một chút, "Người nào lớn, còn là đại quỷ nhỏ."

Hạ bảo bối đá anh, Hạ Thần Hi lắc lắc đầu, thu dọn đồ đạc đi.

"Trừ tin tình báo đêm mai, còn có tình báo giao lưu không?”

"Cha, con là rất có nghĩa khí." Hạ bảo bối kiêu ngạo quay mặt đi.

"Ngoan, có nhiều nghĩa khí người ta cũng làm cho không có nghĩa khí.”

"Trao đổi tình báo có thể, cha đem quyền một năm đại lý cho con."

"Cha cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không hỏi qua.” Đường Bạch Dạ cấp tốc vạch rõ quan hệ, Hạ bảo bối khinh bỉ anh.

Hạ Thần Hi rớt lại phía sau bọn họ bốn năm bước, một người như có điều suy nghĩ, có đứa nhỏ, cô cùng Đường Bạch Dạ thật đúng là không tức giận được, người này có thể đùa con trai cô hài lòng, trong lòng cô cũng cũng không tức giận .

Chỉ là cảm thấy... Có chút không thoải mái.

"Cha, không muốn ôm." Hạ bảo bối là thật xấu hổ.

Bị cha ôm đi như thế, thực sự thật là mất mặt a.

Đương nhiên, mất mặt lại hạnh phúc.

Cho nên Hạ bảo bối rất vô sỉ cảm thấy mất mặt rất mặt đỏ.

"Vậy cha cho con ngã ?"

"Cha dám!" Hạ bảo bối quay đầu cáo trạng, "Mẹ, cha bắt nạt con."

"Con bắt nạt trở lại."

Hạ bảo bối, "..."

Vừa mới lên xe, điện thoại của Hạ Thần Hi liền vang lên, là Tiêu Tề xác định thời gian ngày mai xem ca kịch, anh tối hôm qua nửa đêm đã gửi một tin nhắn, Hạ Thần Hi đáp ứng anh, mang theo nụ cười thản nhiên.

Tay Đường Bạch Dạ nắm tay lái hơi căng thẳng, trên mặt lại không có biểu cảm gì.

Tiêu Tề, Tiêu Tề...

Lại là Tiêu Tề.

Hẹn hò phải không?

"Cha, mẹ ngày mai có hẹn, chúng ta làm sao bây giờ? Con đi nhà cha chơi game có được không?"

"Tốt."

"Không cho phép đi."

Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi đồng thời mở miệng, Đường Bạch Dạ có hứng thú nhìn Hạ Thần Hi, "Vì sao không thể đi?"

Hạ Thần Hi nghĩ đến trong nhà anh có một Lâm Lâm, ôn hòa nói, "Đường tổng phong lưu hoa tâm như thế, tôi sợ bảo bối của tôi thấy cái gì không thuần khiết, ô nhiễm tâm linh thuần khiết bảo bối."

Đường Bạch Dạ yêu nghiệt cười, "Em yên tâm, anh chỉ ôm em ở trước mặt bảo bối làm chuyện không thuần khiết."

Hạ Thần Hi câm miệng, không tính toán cùng anh tranh cãi.

Hạ bảo bối trước nhìn nhìn, sau nhìn nhìn.

Đột nhiên vỗ vỗ tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.