Editor: duong lieu
"Nữ nhân này, sợ rằng muốn đoạt đi người cô trân ái nhất, nên phải đối với con của cô hạ thủ, tôi đã thấy cô ta một mặt, cô ta thay đổi rất nhiều, cả người đều trở nên âm trầm hung ác, cô phải cẩn thận cô ta đi."
...
Hắc quả phụ lời, vô cùng thành khẩn.
Đã từng là tình địch, theo Tiêu Tề chết, toàn bộ tiêu tan .
Hạ Thần Hi từng, là mục tiêu của cô, thần tượng của cô, chỉ là bất hạnh, cô đã yêu người không nên yêu, cho nên mới có rất nhiều hành vi sai lầm.
"Cô ta nhanh như vậy liền khôi phục?"
Hắc quả phụ gật đầu, "Đông Âu cùng Hỏa Vân hợp tác mật thiết, cô ta là đặc công bí mật Đông Âu rất lợi hại, cho nên Tiêu Tề mới có nhược điểm của cô ta, làm cho cô ta vì mình làm việc, không biết Phương đông nắm trong tay Hỏa vân, có thể hay không cùng Đông Âu có mật thiết đi lại, nếu là có, cô có thể hỏi anh ta, hành tung Lâm Lâm."
"Nếu như là tôi, tôi nhất định sẽ tiên hạ thủ vi cường, thừa dịp cô ta còn chưa có hạ thủ, trước hết giết cô ta, vĩnh tuyệt hậu hoạn."
"Nếu tiếp tục bỏ mặc, hậu hoạn vô cùng."
Hạ Thần Hi cười khổ, "Cô nghĩ rằng tôi không muốn giết cô ta sao? Lúc trước ở bệnh viện, tôi hẳn là bổ thượng một thương, làm cho cô ta chết, nhưng mà, tôi khi đó cũng không sai biệt lắm muốn điên rồi, trong lòng nghĩ chính là trước cứu Đường Bạch Dạ."
"Tôi mở thương, tâm cũng rất loạn, không quản Lâm Lâm, tôi biết mạng sống cô ta cơ hội không cao, tôi lúc đó đang suy nghĩ, làm cho cô ta sống, sống không bằng chết, so với chết càng có thể dằn vặt cô ta, nếu là một bắn chết cô ta, quá tiện nghi."
...
Nhắc tới Lâm Lâm, hoàn toàn là hận ý.
Hắc quả phụ cũng ám sát qua cô, thế nhưng, cô không hận hắc quả phụ.
"Cô cùng tôi phương pháp làm việc bất đồng, tôi cảm thấy một người là uy hiếp, tôi mặc kệ, khẳng định muốn cô ta chết, chỉ có người chết đối với mình mới là không uy hiếp, cái gì dằn vặt, sống không bằng chết, không cần thiết."
Hạ Thần Hi thụ giáo, tiếp theo gặp được Lâm Lâm, cô sẽ không nương tay.
Chẳng sợ Đường Bạch Dạ ngăn cản, cô cũng sẽ muốn mạng Lâm Lâm.
Này bút sổ sách, cũng nên tính toán, cô ta không tìm đến mình, mình cũng sẽ đi tìm cô ta.
Hạ Thần Hi hỏi, "Cô sau này có tính toán gì không?"
Hắc quả phụ nhìn ở chỗ sâu trong sa mạc, không trả lời, Hạ Thần Hi nói, "Cô quay lại Hỏa vân đi, Phương đông nhất định sẽ hoan nghênh cô."
"Hỏa Vân không có Tiêu Tề, với tôi mà nói, đã không có ý gì." Hắc quả phụ nhìn hoa bách hợp, "Tôi liền không đi, ở tại chỗ này, xem như là bồi anh ta đi."
"Chẳng lẽ cô muốn một đời ở tại chỗ này sao?"
"Có gì không thể?" Hắc quả phụ hỏi lại, "Tiêu Tề chết, đối với tôi mà nói, đi chỗ nào đều là giống nhau, không như ở đây cùng anh ta, ít nhất, anh ta sẽ không cô đơn, tôi cũng sẽ không cô đơn."
Hạ Thần Hi, hơi có chút xúc động.
Cô không hi vọng hắc quả phụ cả đời đều ở trong sa mạc.
Cô nói đạo, "Thẳng tới trời cao, nghe tôi một câu nói, không nên ở trong sa mạc sống quãng đời còn lại, đối với cô một chút cũng không tốt, cô yêu Tiêu Tề, cô có thể thường trở về nhìn anh ta, cô còn rất trẻ tuổi, nếu như tôi nhớ không lầm, ngươi cũng không có ta đại, hà tất cô phụ chính mình."
"Cô có thể lựa chọn một loại cách sống khác, cô không lo tiền tài, cũng sẽ không bị người khi dễ, cô kiếp này còn có rất nhiều địa phương không thấy, không như đi đi, vòng quanh thế giới, một bên lữ hành, một bên thả lỏng chính mình."
"Một bên hoài niệm Tiêu Tề, tôi nhớ lúc còn trẻ, Tiêu Tề đã nói, anh ta hi vọng sau này có thể cùng người yêu vòng quanh thế giới, nhìn cảnh tượng trên thế giới, chúng ta kiếp này, đã trải qua quá nhiều giết chóc, thời khắc có thể hoàn toàn thả lỏng, thực sự không nhiều."