Sophia tự mình đi pha trà cho Hạ Thiên, Hạ Thiên ở trong phòng của cô chuyển, hỏi cô, “Có thể đến thư phòng sao?”
“Có thể.”
Trong thư phòng, cổ kính, trồng rất nhiều thực vật xanh, rất nhiều người trồng thực vật xanh là vì tinh lọc không khí, không khí ở Karo chất lượng ở toàn thế giới nhất định là đứng đầu, không khí đặc biệt tốt, thực vật xanh điểm xuyết được thư phòng rực rỡ hẳn lên, càng như là tôn cảnh. So với phòng ngủ phòng khách còn có một chút phong cách kiểu Âu, thư phòng chính là thành cổ kính, giá sách tất cả đều là chế tác từ cây lim, tản mát ra hương khí yếu ớt, Hạ Thiên còn thầm nghĩ, thực sự là xa xỉ, toàn dùng loại đầu gỗ này chế tạo giá sách. Trên giá sách đủ loại sách, thoạt nhìn đều rất mới, nhưng tuyệt đối là nghiêm túc đọc qua, có một chút sách quản lý, cũng có một chút trang trí nội thấy, cũng có một chút về tâm lý học, nhiều hơn các loại tác phẩm nghệ thuật thưởng thức, Sophia xem còn là rất rộng, Hạ Thiên lại vẫn nhìn thấy một ít về bệnh tim, mắt yếu, bảo vệ mắt chờ một chút phương diện sách y học, này một ít sách, Sophia lật xem được nhiều hơn, sách vở không tính rất mới, hẳn là thường xuyên xem, Hạ Thiên hơi có chút đau lòng, cầm lấy cuốn kia là về bệnh tim nổi tiếng nước Mỹ xuất bản, có nơi Sophia còn làm chút ký hiệu cho mình.
Đều nói bệnh lâu thành y, anh vốn cho là Sophia mặc kệ phương diện này, không ngờ cô cũng nghiêm túc đọc qua như vậy, càng là nghĩ như vậy, có chút đau lòng cô.
Anh nhất định sẽ làm cho Sophia khỏe mạnh, không bị tật bệnh quấy nhiễu, trái tim của cô bệnh, anh nhất định sẽ chữa cho tốt .
Anh tiện tay lật xem trên giá sách, phát hiện Sophia đọc sách thậm chí có thói quen vẽ ký hiệu, xem ra mỗi quyển sách cô cũng rất nghiêm túc xem, Hạ Thiên một chút cũng không ngoài ý muốn, cái thói quen này là cùng anh đọc, khi đó anh đọc sách cũng thích ghi chú trọng điểm, tiếp theo lại đến lật xem cũng rất tiện, xem nhiều như vậy, thảo nào mắt sẽ cận thị...
Sophia bưng một cái khay tiến vào, ấm trà hoa hồng, chén trà nho lá, còn chuẩn bị một cái đĩa điểm tâm, đều là dụng cụ điển hình hoàng thất, vô cùng đẹp.
“Ca ca, uống trà, đây là em chính mình pha trà.” Cô mỉm cười, ngược lại ngẩn ra nhìn thấy Hạ Thiên ngồi ở trên ghế thư phòng, chính nhìn một quyển... Tập tranh? Tập tranh của cô?
Anh làm sao tìm được bản tập tranh này?
... ...
Cô vẫn luôn đặt ở trong ngăn kéo a, anh không có việc gì không có khả năng tùy tiện lật ngăn kéo của cô, Sophia ngược lại nhớ tới, trước khi đi New York, cô cả đêm đều lật xem tập tranh này, hình như tùy tiện đặt ở trên bàn sách cũng không thu dọn, Rachel cùng Crystal cũng sẽ không động đến đồ trên bàn của cô, cô hơi biến sắc, cuống quít buông khay, nghĩ muốn đoạt lại album ảnh. Bí mật của cô đều bị ca ca phát hiện, đây vốn là cô tận lực muốn giấu, cô tuyệt không muốn cho Hạ Thiên biết, hình như rất ngây thơ, lại rất ngu ngốc.
“Ca ca, trả cho em.”
Hạ Thiên tránh được, thật sâu nhìn cô, thấy Sophia sắc mặt quẫn bách, mặc dù đó cũng không phải cái chuyện mất mặt gì, nhưng bị anh phát hiện, cô vẫn cảm thấy rất thẹn thùng.
Hạ Thiên vốn chỉ là tùy ý đi dạo, ngồi ở trước bàn đọc sách tưởng tượng Sophia bình thường làm việc, đây là nơi cô thích nhất, kết quả anh nhìn thấy tập tranh trên bàn sách, tập tranh này là Sophia đặt, bề ngoài rất tinh xảo, anh nhất thời đều không nhìn ra, vừa mở ra mới phát hiện, vậy mà là ảnh của bọn họ.