Sophia là một người hiểu người khác, mấy năm này, từ lời nói đến việc làm càng phát ra thận trọng, làm việc quyết đoán, đối mặt với Hạ Thiên, nhất thời không biết nên làm như thế nào, cô không phải người có thể làm nũng, bây giờ làm nũng, anh cũng không trễ một bộ này. Ca ca của cô nhưng những năm qua, mưa nắng thất thường, tâm tư khó đoán, cô cũng không biết, phải như thế nào.
Không hiểu cô liền hỏi.
Anh không phải là địch nhân của cô, cũng không tính là bằng hữu của cô, cho nên, có nghi vấn, cô có thể hỏi.
Không có cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Tâm trí của cô kiên định, sáng sớm đã quyết định, đối mặt với Hạ Thiên, trái lại bình tĩnh nhiều.
“Không cho phép lại gọi anh là ca ca.” Hạ Thiên trầm giọng nói, “Anh chỉ có một em trai, cũng không có em gái là công chúa.”
Sophia yên lặng, cho dù là đã quyết định, sau này cứ như vậy không mặn không lạt đi lại cũng được , hoặc là, mấy năm gặp một lần, bạn tri kỷ cũng tốt, cô cũng làm xong tất cả chuẩn bị.
Lại vẫn như cũ cảm thấy rất bi thương.
Cô có thể nhận thấy được, Hạ Thiên với cô cũng không phải là ghét cay ghét đắng, anh lại thật thật tại tại cho cô một cái tát, nói cho cô, tôi là ghét cay ghét đắng cô.
“... Được.” Sophia không nói gì, đáp ứng anh, trong lòng lại khổ sở, lại không muốn, cô cũng đáp ứng.
Hạ Thiên không thể tát, nắm tay niết lại vang ba ba, mắt bốc hỏa trừng ánh mắt của cô, cô lại bình tĩnh như vậy, không biết, Sophia căn bản cũng không thấy vẻ mặt của anh, trong phòng bệnh, một trận nan kham* trầm mặc.
Một giận sôi lên, hận cô gió yên sóng lặng, liền một câu nguyên nhân cũng không hỏi, mấy năm che chở sủng ái, còn là thanh mai trúc mã, lại chỉ phải một chữ, bao nhiêu mỏng lạnh.
Lòng người chua xót cay đắng, hận chính mình tự mình đa tình, lại bị đánh một cái tát, anh chân chân thật thật nói cho cô, anh có bao nhiêu ghét cô sao, còn nhỏ đích tình nghị, phủ nhận tất cả.
Cô nhịn không rơi nước mắt, lần đầu tiên vui mừng, ban đêm, cô nhìn không thấy, có đôi khi thậm chí cái gì đều nhìn không thấy, cho nên, nhìn không thấy biểu tình anh lúc này, thân thể cô không mạch suy nghĩ, nhượng nét mặt của cô cũng không biểu cảm.
Không thể khóc, đây là cô chọn lúc trước, bây giờ, cô không có tư cách khóc.
Hai người tâm tư bất đồng, vẫn kéo dài nan kham trầm mặc, Hạ Thiên quả thực muốn nổi bão, mấy năm rèn luyện, anh vậy mà ở trên mặt cô nhìn không thấy bất luận cái gì cảm xúc.
Cũng không nhận thấy tâm tư của cô.
Anh lời nói lạnh nhạt, cô căn bản cũng không cần thiết, anh vốn định dư thừa giải thích một ít, cô nói qua, bọn họ đều trưởng thành, không phải đứa nhỏ năm đó, cô nói qua, coi anh là ca ca, anh sao có thể là ca ca của cô.
Ca ca con mẹ nó.
Nhưng mà, nhìn thấy cô biểu tình yên lặng như vậy, anh đột nhiên cái gì cũng không muốn giải thích.
Giải thích cái rắm, nhân gia căn bản không quan tâm.
“Đường tiên sinh, anh lúc nào rời đi Karo?”
Hạ Thiên đầu óc ông một tiếng tác vang, nhất thời không biết cô hỏi cái gì, lực chú ý toàn bộ bị Đường tiên sinh hấp dẫn, muốn biết, bị gọi Đường tiên sinh, bình thường đều là cha anh, cái loại mới lạ đó, hình như cách gọi người lạ.
Anh lập tức sinh ra một loại cảm giác vô lực, một loại cảm giác bị thất bại trước nay chưa có.
Chờ lúc Sophia chính mình bật đèn, trong phòng bệnh, một người cũng không có, vừa Hạ Thiên đến, giống như chỉ là một giấc mộng của cô, nếu thật là một giấc mộng thật tốt a.
Một hồi bi thương mộng, tỉnh lại, tất cả bi thương cũng không có.
Cô lại nhớ quá rõ ràng, biết rất rõ, đây không phải là một giấc mộng.
Ca ca tước đoạt quyền lực của cô, từ năm đó bước ra đặc công đảo bước đầu tiên, cô liền biết, sẽ có một ngày như thế.