Bữa trưa đã ăn gì?”
“... Rau dưa salad.” Sophia không dám nói mình ăn Hamburg, uyển chuyển nói dối, may mà Hạ Thiên cũng không chú ý, chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, sau đó liền bắt đầu kế hoạch hành trình buổi chiều.
Đến nỗi Sophia nói gác cổng chín giờ, bị anh hoàn toàn xem nhẹ.
Sophia cũng không nói gì, xem phim thì xem phim, bọn họ còn chưa có cùng nhau xem nhớ chuyện xưa, Hạ Thiên lại lấy đi sách của cô, kéo cô đến, “Buổi chiều làm cái gì, ngồi chờ phim mở màn sao?”
“Anh muốn đi chỗ nào?” Sophia đối với New York cũng không quá quen thuộc, cô đem sách để trong túi, Hạ Thiên lúc này mới chú ý tới ăn mặc của cô hôm nay, T-shirt màu trắng, trước ngực có một đóa hoa hồng lớn, quần jean trắng, tôn đôi chân thon dài thẳng tắp. Một chiếc thắc lưng Burberry, túi nhỏ tua cờ vàng nhạt, không trang điểm, không mang trang sức, đeo một đồng hồ cổ, trên người trừ đồng hồ này cũng không có gì đáng giá, đứng lên càng phát ra vẻ tươi mát xinh đẹp, khí chất xuất chúng, trang điểm điển hình học sinh, lại lộ ra một cỗ uyển chuyển hàm xúc mỹ lệ thành thục.
Sophia thấy Hạ Thiên nhìn cô không chớp mắt, hơi kinh ngạc, anh cũng không phải chưa từng thấy cô, “Làm sao vậy? Trên mặt em có thứ gì sao?”
Hạ Thiên phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu, Sophia trang điểm xưa nay đều rất tùy ý, nhưng mặc kệ tùy ý thế nào, chẳng sợ mặc đồ vỉa hè, luồng quý khí kia luôn luôn không che được, giống như một khối ngọc thô chưa mài dũa, không trải qua điêu khắc cũng rất động lòng người.
“Anh nghĩ, ông trời đối với anh thật tốt, diễm phúc không cạn a.”
Sophia lặng im ba giây đồng hồ mới hiểu được anh nói cái gì, nhanh chóng cũng đỏ mặt, Hạ Thiên cười ha ha.
o(╯□╰)o.
“Muốn đi chỗ nào?”
Sophia nghĩ nghĩ, “Viện bảo tàng?”
Hạ Thiên, o(╯□╰)o.
Viện bảo tàng?
Bọn họ lần đầu tiên chính thức hẹn hò đi viện bảo tàng?
“Anh không muốn đi a?”
Hạ Thiên nghiêng đầu, nhàn nhạt nói, “Lại nói tiếp a, anh từ nhỏ theo mammy, mặc dù ăn uống không lo, nhưng rất có dã tâm, một lòng muốn làm ra một phen thành tích kiếm đồng tiền lớn, về sau âm sai dương thác thêm vào Vương bài, lại đii đặc công đảo huấn luyện, bồi dưỡng xác thực vô cùng toàn diện, y học, pháp luật, thương nghiệp, quản lý tài sản chờ một chút toàn là trò hay sở trường của anh, chỉ bất quá... Thời gian hữu hạn, dù cho anh là thiên tài 250, thời gian cũng không đủ để anh đem toàn bộ đông tây trên đời đều học, cho nên đối với thưởng thức tác phẩm nghệ thuật này một loại chỉ có thanh niên văn nghệ các em mới có ngoạn ý, xin lỗi, ca không biết thưởng thức.”
“Còn có cha của anh, nằm cái rãnh, lần trước muốn anh đi La Mã đấu giá sẽmua một bức bức tranh, bốn phụ nữ khảo thân và một đứa nhỏ, anh hoàn toàn nhìn không ra bức tranh này phấn khích ở đâu, vậy mà giá của nó một trăm ngàn euro, ông muốn xem phụ nữ khỏa thân không muốn xem mẹ anh có thể mua hết đĩa a, một trăm ngàn euro có thể làm cho ông mua mười đời** , bại gia tử.”
Sophia, o(╯□╰)o.
Kia là một bộ tranh trứ danh đi, năm nay giá trị lại gấp bội, không ngừng một trăm ngàn, ca ca.
Hạ Thiên tiếp tục nói, “Lần trước dì nhỏ đi Ai Cập trộm mộ, lấy ra vài kiện văn vật mạo sao mắt (mình cũng không biết cái này là gì), ai cũng nói vô giá, anh rất khinh bỉ, không phải là một khối phá thạch đầu, mấy cái chén trà, cái gì vô giá. Dì nhỏ vẫn cũng rất muốn đi trộm mấy in hoa thủy tinh viện bảo tàng ở La Mã, ông trời của tôi a, thủy tinh màu sắc rực rỡ? Mệt dì nghĩ ra, trộm tới làm gì?”
Sophia, “... Đoán chừng là thủy tinh màu sắc rực rỡ thời trung cổ đi, rất có giá trị thưởng thức.”
Hạ Thiên trừng cô liếc mắt một cái, Sophia mím môi, muốn cười lại nghẹn, thực sự có chút khó khăn cho cô.