Tình nhân trong mắt ra Tây Thi, Đường Bạch Dạ cảm thấy nói thế đoạt được một chút cũng không giả, ở trong mắt của anh, Hạ Thần Hi so với Audrey Hepburn đô mỹ, kinh diễm tầm mắt của anh, để anh đối với mỹ nữ có một tầng tân nhận thức.
Đường Bạch Dạ đi qua, giúp cô mang vòng cổ, một viên trân châu êm dịu, được làn da càng trắng nõn, gáy êm dịu, cô quả thực là hoàn mỹ . Đường Bạch Dạ trắc thân thể, phủng đầu của cô, ở trên trán cô khẽ hôn.
Ôn nhu, quý trọng.
Chuẩn tân lang nhìn thấy chuẩn tân nương, đều là cảm động như vậy.
Hạ Thần Hi trong nháy mắt, có cảm giác muốn khóc.
Mũi chua chua , trong lòng cũng là chua chua , cô nhìn Đường Bạch Dạ, cơ hồ ngây dại, hận không thể cứ như vậy nhìn anh, nguyện ý nhất sinh nhất thế.
Cô nguyện ý tin, thời gian lúc này, là một khắc giữa bọn họ tốt đẹp nhất.
Tân nương trang hóa không dài, Hạ Thần Hi làn da đẹp, cô lại không bằng lòng hóa nồng trang, thợ trang điểm cho cô hóa mỏng trang, che lấp sắc mặt tiều tụy, Đường Bạch Dạ cũng thay đổi một thân lễ phục màu trắng.
Đường Bạch Dạ không muốn hóa trang, thợ trang điểm cũng không dám nhất định phải hóa, lại nói, Đường tổng được trời xanh chiếu cố, ngũ quan tinh xảo, làn da cũng tốt, không thay đổi trang cũng không sao cả. Hạ Thần Hi còn chưa có hóa trang xong. Đường Bạch Dạ đã cùng Hạ bảo bối mặc một bộ lễ phục.
Chờ Hạ Thần Hi hóa trang, hai người mới bắt đầu chụp ảnh cưới.
Ảnh cưới sẽ phải đánh ra cảm giác ngọt ngào, nhưng giữa hai người bầu không khí rất ngọt mật, người ngoài thấy đô cảm thấy như mật, nam nhân thâm tình như biển, nữ nhu tình như nước, thế nào nhìn là một đôi trời đất tạo nên.
Ảnh cưới chụp rất thuận lợi, mặc kệ nhiếp ảnh gia để cho bọn họ bày ra cái dạng gì tư thế, bọn họ rất phối hợp, thả rất tự nhiên, cái loại đó trong mắt toát ra tới thâm tình tự nhiên, bắt rất đúng chỗ.
Hạ bảo bối ở một bên thấy hạnh phúc .
Trong lòng cũng như nở hoa.
Chụp xong, nghỉ ngơi mười phút, lại muốn chụp mặt khác một tổ nội cảnh, Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ nghỉ ngơi ngắn, Hạ Thần Hi mặc áo cưới, không tiện đi lại, mặc áo cưới ngồi ở một bên.
Chụp một giờ, cũng có một chút mệt.
Nước hoa hồng ở một bên trang điểm lại.
Đường Bạch Dạ nhìn cô nghiêng mặt, nắm tay cô, Hạ Thần Hi cười.
Cô hận không thể, thời gian dừng lại.
Hạ bảo bối ngay từ đầu đích xác cực kỳ hứng thú , về sau đã thấy nhiều, lại không biết phải đợi bao lâu, trực tiếp ở sô pha khu ảnh lâu chơi game, đánh mệt mỏi, nằm trên ghế sa lon ngủ trưa, Hạ Thần Hi bật cười.
Đường Bạch Dạ là sáng suốt , để bé trễ giờ qua đây, bé lại không bằng lòng, càng muốn sớm một chút qua đây, lại chống cự không nổi. Tất nhiên là nhàm chán.
Bọn họ nghỉ ngơi một hồi, lại chụp tổ nội cảnh, lúc này mới liên tục chiến đấu ở các chiến trường ngoại cảnh.
Chụp nội cảnh, hai người rất phối hợp, đi ngoại cảnh, nhiếp ảnh gia đem Hạ bảo bối đánh thức, cùng nhau chụp ảnh gia đình, đây là bọn anh lần đầu tiên chụp ảnh gia đình. Hạ bảo bối phi thường có hứng thú, lập tức thần thái sáng láng.
Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi ở một bên ngồi ở trên sô pha, Hạ bảo bối ngồi ở trong lòng bọn họ.
Sau đó lại thay đổi vài cái tư thế, Hạ bảo bối nằm ở trên đùi bọn họ, còn có một là Hạ bảo bối ôm thân Hạ Thần Hi, Đường Bạch Dạ làm bộ đánh bé, đó là nhiếp ảnh gia chụp hình , cảm giác rất không tệ.
Cuối cùng, lại chụp một Hạ Thần Hi ngồi, Đường Bạch Dạ cùng Hạ bảo bối đứng ở hai bên ảnh gia đình, lấy lời Hạ bảo bối nói, bọn họ chính là một lớn một nhỏ thủ hộ thần, thủ hộ(bảo vệ) Hạ Thần Hi .
Này một, Hạ Thần Hi đặc biệt thích.