Editor: duong lieu
Hạ bảo bối cũng rất vui vẻ, Hạ Thần Hi hỏi, "Con đi Iran làm cái gì?"
"Giám sát một nhóm súng ống đạn được vận chuyển, vịnh Péc-xích kia tuyến vận chuyển bị Nolan thiếu tá giám thị, vũ khí này giá trị rất cao, chúng con phải đi một chuyến, bằng không xảy ra vấn đề, chúng con tổn thất nặng nề." Hạ bảo bối nói, lo lắng lo lắng.
Dù cho không có Nolan thiếu tá, bây giờ cục diện cũng không thể khinh thường.
"Mammy, con hỏi mẹ một việc, nếu như..." Hạ bảo bối do dự một chút, nhẹ giọng nói, "Nếu như con khai đao với Hỏa vân, mẹ sẽ chỉ trích con sao?"
"Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?"
Hạ bảo bối nói, "Tiêu Tề khắp nơi cùng chúng con đối nghịch, lại rục rịch, con nghĩ đem anh ta diệt, trực tiếp xác nhập thế lực châu Âu, giảm bớt khốn cảnh của chúng con ở Trung Đông, nhưng giang sơn Hỏa vân dù sao cũng là Hạ gia đánh xuống , nếu là con khai đao với Hỏa vân, có phải hay không rất bất hiếu?"
Chính là bởi vì chuyện này, cậu và Mục Vân Sinh nói thời gian, thủy chung có điều bảo lưu, Mục Vân Sinh cũng biết cậu khó xử, không làm khó, thậm chí không đưa ra muốn khai đao Hỏa vân.
Bây giờ thực sự muốn cùng Tiêu Tề chống chọi, bọn họ cũng đòi không được bao nhiêu chỗ tốt.
Hạ bảo bối kế hoạch là chậm hai năm, cho nên mới phải cùng Hạ Thần Hi nói.
Sợ Hạ Thần Hi không vui.
"Mẹ cùng Hỏa vân đã không hề quan hệ, con muốn làm cái gì, chính mình buông tay đi làm, mặc kệ mammy." Hạ Thần Hi nói, cô rất muốn nói với Hạ bảo bối, không nên động Hỏa vân, nhưng lời như thế, cô không biết nên nói ra như thế nào.
Hạ bảo bối nếu là hiểu, liền hiểu, nếu là không hiểu, nói cũng không được.
Hạ bảo bối không có lộ ra vẻ mừng rỡ, "Mammy, con sẽ cân nhắc nặng nhẹ ."
Hạ Thần Hi vui mừng gật đầu, sờ sờ sợi tóc mềm mại của con trai, đứa nhỏ này, thực sự là thừa nhận quá nhiều rồi.
"Sớm một chút về nhà, biết không?"
Hạ bảo bối gật đầu, ôm Hạ Thần Hi, "Con sẽ , mammy, mẹ yên tâm đi."
"Mammy, mẹ cùng daddy lúc nào trở lại?"
"Mấy ngày nữa, mammy án tử mấy ngày nữa liền rút đơn kiện , tội danh cũng không thành lập, rất nhanh là có thể trở lại."
Vân Dật làm việc hiệu suất rất cao, anh ta hôm nay là thị trưởng, loại chuyện này xử lý cũng rất tốt, quyền lực đại, cho nên hiệu suất cũng cao, nếu không làm thỏa đáng chuyện này, Đường Bạch Dạ dự đoán đều phải nổi bão .
Bọn họ đều không thể chờ đợi được muốn phải về nhà.
Lần này rời nhà quá lâu.
Hạ bảo bối cùng Lục Trăn không ở lại bao lâu, trực tiếp khởi hành đi tư nhân sân bay, lên phi cơ bay thẳng Iran.
Con trai trưởng thành, cô cũng thả tay chân, sẽ không quản được quá nghiêm.
Hạ Thần Hi hai buổi tối này, bộ dáng tinh thần luôn có điểm không tốt lắm, Đường Bạch Dạ đã nhận ra, tổng làm cho cô nghỉ ngơi nhiều, cô ban đêm ngủ được không phải rất an ổn, thường gặp ác mộng, Đường Bạch Dạ hỏi cô gặp ác mộng gì, cô chỉ nói mơ thấy chuyện trước kia.
Cái khác , cũng không nhiều nói.
Đường Bạch Dạ biết, Hạ Thần Hi cả đời này gập ghềnh, nhiều tai nạn, ký ức của cô thỉnh thoảng khôi phục, thỉnh thoảng lại không có, thường nhớ tới chuyện trước kia, chuyện cũ vô cùng tàn khốc, ở trí nhớ cô hiện lên, cô tổng xưng là ác mộng.
Cô không muốn nói, anh cũng không ép hỏi.
Hạ Thần Hi trưởng thành rất đặc thù, Đường Bạch Dạ dục chiếm hữu rất mạnh, anh lại nguyện ý cho cô một cái không gian, để cho cô thu thập thế giới của mình. Anh không muốn xâm chiếm không gian độc hữu này của Hạ Thần Hi.
Nếu là anh xâm chiếm tầng không gian này, Hạ Thần Hi sẽ rất không cảm giác an toàn.
Chẳng sợ anh nhiều muốn biết quá khứ của cô, suy nghĩ nhiều cùng cô cùng nhau đối mặt ác mộng quá khứ của cô, anh cũng không có quấy rầy Hạ Thần Hi.