Đường Bạch Dạ tuyệt
không nói lời nào, Hạ Thần Hi phát hiện ra, anh cũng không phải có bộ
dáng rất kiên trì, Hạ Thần Hi minh bạch, này tuyệt không phải lỗi của
anh, là lỗi của cô, anh không kiên trì cũng là đúng .
Hai người
lại không nói gì, Hạ Thần Hi một tay phóng tới ngang hông của anh, trầm
tư không nói, tới khi nghe thấy hô hấp trầm ổn của anh, Hạ Thần Hi mới
mở mắt ra, nhẹ nhàng lấy tay Đường Bạch Dạ ra.
Đã hừng đông, trời đã sáng.
Bọn họ giằng co một đêm.
Cô nhẹ nhàng xuống giường, ngủ không được, nằm ở bên cạnh anh, càng ngủ
không ngon, dù sao cũng là mất ngủ, đơn giản đứng dậy, cô thay đổi y
phục, đi xuống lầu tản bộ, tiểu khu hoa viên hừng đông, người ở thưa
thớt.
Hạ Thần Hi bình thường còn chạy bộ, hôm nay thân thể bất
tiện luôn có một chút không thoải mái,cô cũng lười chạy, đi dọc theo
tiểu khu.
Cô đột nhiên nhớ tới mình còn có một lựa chọn khác.
Chính là thừa dịp Đường Bạch Dạ ngủ, thời gian hoàn toàn không biết gì cả, cô có thể cầm hộ chiếu, mang theo bảo bốicao chạy xa bay, cách khá xa xa , tám năm trước, cô có bản lĩnh né tránh Tiêu Tề, tám năm sau, cô cũng
bản lĩnh né tránh Đường Bạch Dạ.
Hơn nữa, cô có con trai mạnh như vậy, đi chỗ nào cũng không thành vấn đề.
Đường Bạch Dạ nhất định tìm không được bọn họ.
Hạ Thần Hi nhìn tiểu khu, như có điều suy nghĩ, kỳ thực, đi rồi, với cô mà nói, cũng không phải là một chuyện xấu, tối thiểu, né tránh tất cả, bảo vệ mệnh, chẳng sợ Đường Bạch Dạ lại hận cô, ngày lâu, anh nhất định
cũng sẽ phiền.
Nếu là tình cảm cô đối với Đường Bạch Dạ ít một
chút, lại ít một chút, có lẽ, cô thực sự cầm hộ chiếu, mang theo con
trai, thần không biết quỷ không hay biến mất, đi một chỗ khác, sống một
cuộc sống mới.
Nhưng hôm nay, làm không được.
Cho nên nói, tình yêu là vật không tốt gì, làm việc sẽ sợ đầu sợ đuôi.
Cô sợ Đường Bạch Dạ càng thương tâm, khổ sở.
Hôm nay anh chắc cũng không dễ chịu, nếu là cô cùng bảo bối đi rồi, Đường
Bạch Dạ dự đoán sẽ nổi điên, đó mới là chân chân chính chính phản bội.
Chẳng sợ biết lưu lại, có lẽ sẽ không có mệnh, cô cũng lựa chọn lưu lại, sẽ không đi.
Gió sáng sớm , nhẹ nhàng thổi.
Tinh thần Hạ Thần Hi khá hơn một chút, cô ngồi xuống ở trong hoa viên, đối
diện chính là một hồ bơi, bên cạnh là cây bạch quả , rất mỹ lệ, cây bạch quả rất đẹp, Hạ Thần Hi hơi nhắm mắt lại, cảm thụ sáng sớm sạch sẽ.
Giờ khắc này, cô thật sự nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, lại hình như, cái gì cũng không nghĩ, thuận theo tự nhiên.
Hôm nay là một ngày lành, chụp ảnh cưới.
Hôm nay cũng là một ngày xấu, chụp ảnh cưới, có lẽ, bọn họ trở mặt, có lẽ,
chỉ có một người có thể sống được, có lẽ, anh đi ngươi đường Dương Quan, cô đi cầu độc mộc.
Từ đó lại không liên quan gì.
Di động vang lên, là một số xa lạ, Hạ Thần Hi hơi nhíu mày, là ai?
Hạ Thần Hi nhận điện thoại, chỉ nghe thấy được một thanh âm đầy ý cười
nói, “Thần Hi, nếu như không có chỗ đi, không như về Pháp, côcăn bản ở đây, mặc kệ cô đi đến chỗ nào, sẽ muốn trở về nhìn một cái.”
Hạ Thần Hi trong lòng rùng mình, anh ta là ai?
Thanh âm này, giống như đã từng quen biết, chứa ý cười, không nhanh không
chậm, tuy có một chút mỏng lạnh, lại vô ác ý, anh ta là ai?
Vì sao biết cô hiện tại không chỗ để đi?
“Anh là ai?”
“Cô không cần quản tôi là ai, tôi chỉ là hoan nghênh cô về nhà của cô.” Nam tử khẽ nói.
“Về nhà?” Hạ Thần Hi cười lạnh, trong lòng xẹt qua bi thương, “Tôi không có nhà, tôi vừa lúc muốn có một gia đình, lại bị phá hư .”