Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 113: Chương 113: Phụ nữ của tôi, cũng dám đánh? (1)




Editor: thanh huyền

"Là có người uy hiếp cháu phải hay không, có bác giúp cháu chịu trách nhiệm, dù cho bác gánh không nổi, còn có thị trưởng, cháu sợ cái gì?" Cục trưởng giận dữ hỏi.

"Không có, không có, bác, bác thả người trước.”

"Còn dám nói không có, cháu xem chân một chút, là ai nổ súng.”

Triệu Phong nói, "Cháu hôm nay đi bến tàu, có hắc bang chém giết, cháu trúng đạn lạc, rơi xuống biển, không ai làm bị thương hết."

Triệu Phong đột nhiên sụp đổ quát lên, "Bác, bác thả Hạ Thần Hi đi, cháu cầu xin bác."

Cục trưởng coi như là ngu ngốc cũng biết trong đó có lừa gạt, nhất định có người uy hiếp Triệu Phong, nổ súng bắn Triệu Phong, nhưng anh ta không nói, nếu khiếp sợ như này, có thể làm cho Triệu Phong không sợ trời không sợ đất sợ hãi như vậy, sợ rằng đối phương cũng không tốt.

Hai người đang nói chuyện, một cảnh sát gõ cửa, "Cục trưởng, Đường đại thiếu tới, muốn gặp ngài."

Sắc mặt Triệu Phong trắng bệch, mất máu quá nhiều đã muốn hôn mê, "Bác, thả Hạ Thần Hi, chuyện này cháu sẽ chịu trách nhiệm."

...

Sắc mặt Cục trưởng không tốt, sắc mặt Đường Bạch Dạ lại cực tối, anh vừa nghe tin tức, lập tức trở về, chuyến bay nhanh nhất cũng là sáng mai đến, anh dùng máy bay tư nhân Đường môn bay về nước, chính là sợ Hạ Thần Hi ở cục cảnh sát xảy ra chuyện gì.

"Thả Hạ Thần Hi." Đường Bạch Dạ cũng không quanh co lòng vòng, nói rõ ý đồ, "Cục trưởng, người của tôi ông cũng dám bắt, ông thực sự là ăn gan hùm mật gấu."

Trần Dương chỉ là tổng giám đốc WPL châu Á - Thái Bình Dương, thế lực anh ở thành phố S không giống Đường gia thâm căn cố đế như vậy (ý là lâu đời, thế lực lớn).

Đường gia là quý tộc thành phố S, thế lực thẩm thấu ở mỗi một giai tầng, đừng nói cục trưởng, chính là thị trưởng cũng muốn kiêng dè ba phần, ông là không thể trêu vào Đường Bạch Dạ, mặc dù Triệu Phong trúng đạn trọng thương, ông còn là cười theo.

"Đường tổng, không có ý tứ, chuyện này chỉ là một hiểu lầm, chỉ là một hiểu lầm..."

Ngay từ đầu, Tưởng Tuệ cùng Triệu Phong tạo áp lực, lại oẳn tù tì, cố ý hãm hại Hạ Thần Hi, bọn họ cũng nghĩ đến nếu là Đường Bạch Dạ đến làm khó dễ liền chuyển Tưởng thị trưởng ra, công trình chất kiểm, bọn họ nghĩ là ở cục cảnh sát giết chết Hạ Thần Hi.

Cho là cô không phối hợp, bệnh tim tái phát nên chết.

Chỉ là không ngờ, bọn họ còn không có động thủ, Đường Bạch Dạ trở lại .

Sợ rằng Tưởng Tuệ cũng không ngờ, Đường Bạch Dạ sẽ nhanh như vậy trở về, bọn họ vốn tính toán nửa đêm động thủ, muốn Hạ Thần Hi vô thanh vô tức biến mất.

Bây giờ Triệu Phong sửa lại ý, lại có Đường Bạch Dạ tạo áp lực, cục trưởng không chịu nổi.

"Nếu là hiểu lầm, thả người!" Con ngươi Đường Bạch Dạ như ở ma quỷ, lãnh lệ tà mị, thấy trong lòng cục trưởng băn khoăn.

Một cảnh sát đưa bọn họ đi tìm Hạ Thần Hi.

Trong ngục tạm giam ánh đèn rất tối, Đường Bạch Dạ chỉ thấy bóng người núp ở góc, cúi thấp đầu, giống như dùng qua hình, tóc rất ướt, y phục cũng rất ướt, giày cao gót ở một bên.

Một bóng dáng nhỏ như vậy, co ro trong góc tường.

Lộ ra một cỗ bất lực, yếu đuối, làm tâm người khác đau.

Con ngươi Đường Bạch Dạ co rụt lại, trong lòng nổi lên một cỗ gió bão, bọn họ đáng chết, vậy mà dụng hình!

Cục trưởng khẩn trương đứng ở một bên, nếu sớm biết tình thế sẽ biến hóa nhanh như vậy, ông cũng sẽ không nhanh như vậy dụng hình, thực sự là tự tìm khổ.

Cửa lao bị mở ra, Hạ Thần Hi rụt lui vai.

Điều kiện này phóng ra động tác, để lửa giận Đường Bạch Dạ trong nháy mắt châm.

Có thể nghĩ, bọn họ dùng cực hình.

"Hạ Thần Hi, đừng sợ, là tôi." Đường Bạch Dạ nói, chậm rãi đến gần Hạ Thần Hi, này mới phát hiện, mu bàn tay trắng nõn bị thứ gì đó làm bị thương, có vài vết máu.

Trên chân cùng trên cổ tay cũng có dấu vết thương.

Hạ Thần Hi chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt xẹt qua một mạt nghiêm nghị, lại chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, giống như không dự liệu đến sẽ là Đường Bạch Dạ .

Tóc của cô ướt sũng , sắc mặt trắng bệch, môi không có chút máu, trên cổ có một vết xước, hai cúc áo sơ mi bị rơi, cổ áo mở, lộ ra xương quai xanh mỹ lệ, còn có vết thương.

Đường Bạch Dạ chỉ cảm thấy trên huyệt thái dương gân xanh nổi lên, ánh mắt Hạ Thần Hi lưu động, lại có một loại cảm giác thống khổ.

"Đáng chết!" Đường Bạch Dạ cởi áo khoác của mình, khoác ở trên người Hạ Thần Hi, "Đừng sợ, có tôi ở đây, bọn họ sẽ không thương tổn cô."

Nước hoa Dior đem cô bao bọc, áo khoác anh, có nhiệt độ cơ thể, trong nháy mắt trấn an Hạ Thần Hi.

"Chúng ta về nhà." Đường Bạch Dạ ôm cô.

Về nhà?

Trong lòng Hạ Thần Hi ấm áp, cô biết, lần này cô là bị người hãm hại.

Cô biết thế lực sau lưng nhiều Triệu Phong, có thể điều động toàn bộ giới chính trị, cô cho rằng, cô nhất định sẽ ngồi tù, cô duy nhất không bỏ xuống được chính là Hạ bảo bối, cô mong mỏi Đường Bạch Dạ có thể tới cứu cô.

Cô không biết, đến chính mình cũng có một ngày cùng đường.

Hy vọng duy nhất, lại là Đường Bạch Dạ .

Lúc cô thụ hình, một câu không nói, năng lực chịu đau của cô vượt qua tưởng tượng, những cảnh ngục giật mình, càng hướng trên người cô kêu, nhưng chính là nghe không được cô kêu đau, cầu xin tha thứ. Trong lòng cô ý niệm duy nhất là, Đường Bạch Dạ sẽ đến .

Anh nhất định sẽ tới.

Cô theo một ánh mắt ác ý nhìn ra được, bọn họ là muốn mạng của cô, không phải ngồi tù.

Lúc cô cho rằng mình phải chết không thể nghi ngờ, Đường Bạch Dạ tới.

Anh nói, chúng ta về nhà.

Những lời này, mang cho cô nhiều chấn động, Đường Bạch Dạ sợ rằng cũng không biết.

Hạ Thần Hi ở trong nháy mắt đó, mắt hơi đỏ.

Lúc cô sinh Hạ bảo bối, không có chảy một giọt nước mắt, Hạ bảo bối là khó sinh, cái loại đau đớn đó, giống như là không thể chịu đựng được, cô lại không khóc, bây giờ lại vì một câu nói đơn giản của người đàn ông này.

Có cảm giác muốn khóc.

Hạ Thần Hi đứng lên, lảo đảo một bước, lại xoay người trở về, mang theo giày cao gót của cô.

Ánh mắt Đường Bạch Dạ xẹt qua cục trưởng, trầm giọng hỏi, "Ai ra tay?"

Cục trưởng vẻ mặt đau khổ, "Đường tiên sinh... Thực sự chỉ là hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Đường Bạch Dạ lạnh lùng cười, nói,"Ngày nào đó tôi để ông mất đi mũ quan, chỉ sợ cũng là hiểu lầm.”

Thị trưởng anh không để vào mắt, huống chi là cục trưởng.

Khí phách này, trời sinh đã có.

Cục trưởng sợ đến sắc mặt trắng bệch, Đường Bạch Dạ nắm quyền lực, một cái ghế, anh cẩn thận từng li từng tí mà đỡ Hạ Thần Hi lên, Lâm Nhiên ở trong phòng dạo qua một vòng, lắc lắc đầu, làm một thủ thế an toàn.

Đường Bạch Dạ vén tay áo lên, bảo thạch lam ở trong bóng đêm phát ra một ánh sáng nhàn nhạt, khó thấy được Đường Bạch Dạ ưu nhã thân sĩ có phong độ, lại có mang theo một cỗ nguy hiểm cực hạn.

Giống như là hoa anh túc, càng là mỹ lệ, càng là nguy hiểm.

Chân mày một đường, cười tươi như hoa, lại lãnh lệ như đao.

"Tôi hỏi ông, là ai ra tay?" Đường Bạch Dạ hỏi, càng lộ vẻ yêu lý yêu khí, "Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi.”

Cục trưởng đại nhân không có biện pháp, chỉ có thể đem bốn người hành hình gọi ra, Lâm Nhiên cấp tốc đóng cửa, cản trở người khác xem.

Thân hình Đường Bạch Dạ như điện, mọi người còn chưa có rõ ràng, anh đãn nắm lấy vai một người đàn ông, hung hăng ném ra, trọng trọng ấn ở trên sàn nhà, nắm tay giơ lên, bỗng nhiên nện xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.