Đường Bạch Dạ thẹn quá hóa giận nhào tới cắn cô, hai người náo thành một đoàn, một người vẻ mặt âm trầm, một người thoải mái cười to. Hạ bảo bối cầm lấy di động chụp ảnh lưu niệm cho bọn họ . Daddy ,mammy thật ra các ngươi đều rất ngây thơ.
Hạ bảo bối có cảm giác thật ưu việt , gia đình này bé biết rất rõ.Tất cả đều là quỷ ấu trĩ.
Meo meo thấy nữ chủ nhân bị Đường Bạch Dạ cắn muốn tới giúp đỡ, Hạ bảo bối nhanh chân đá văng nó ra , meo meo rất ủy khuất .
Tiểu hồ ly không có mắt ,tại sao có thể quấy rầy daddy mammy liếc mắt đưa tình.
Hạ bảo bối ôm Tiểu Bối, ngoắc ngoắc ngón tay Tiểu Bối vui vẻ nhào tới , meo meo kêu ở trong lòng tiểu bối , vô cùng hài hòa.
"Được rồi, được rồi, em chọn, em chọn..." Hạ Thần Hi bị Đường Bạch Dạ trêu cho thở không ra hơi, cười đến rơi nước mắt, Đường Bạch Dạ đem hoa hồng trong cửa hàng bán hoa mua hết.
Ngay cả Hoa hồng đen hiếm có cũng mua.
Cao tay !
Bảy bó hoa hồng đẹp lạ thường.
"Tại sao không có hoa hồng trắng?" Hạ Thần Hi hỏi.
Đường Bạch Dạ cười lạnh cười, "Nhìn giống hoa bách hợp như vậy, ai muốn mua nó về ngắm."
Hạ bảo bối nhịn không được châm chọc, "Daddy, hoa hồng và hoa bách hợp nhìn không giống nhau chút nào."
"Cha hiện tại ghét hoa có màu trắng." Đường Bạch Dạ lẽ thẳng khí hùng khẳng định , lại chơi xấu tỏ ra rất vô tội.
Hạ Thần Hi ôm từng bó hoa hoa hồng có độ dài giống nhau, chỉ là màu sắc không giống nhau, bản thân cô càng yêu thích màu sắc trang nhã hơn, "Đường Bạch Dạ, anh thích hoa hồng màu gì ?"
Mặt Đường Bạch Dạ lập tức âm u chuyển trời nắng, cười đến quần ma loạn vũ ( ý thô là 'ma quỷ nhảy loạn', ý chính là ĐBD vui muốn điên lên rồi ) "Em muốn tăng hoa hồng cho anh ?"
Hạ Thần Hi cười nhạt , "Anh cảm thấy phụ nữ tặng hoa hồng cho đàn ông thì mặt mũi của đàn ông để ở đâu ?"
"Em tặng đi, mặt mũi của anh một xu cũng không đáng, anh không sợ mất mặt !" Đường Bạch Dạ nhanh chóng đem mặt mũi bán đi.
Hạ Thần Hi không thèm nghĩ nữa.
Đường Bạch Dạ chỉ vào hoa hồng đen.
Anh cảm thấy hoa hồng đen hợp với Hạ Thần Hi hơn , hoa hồng đỏ có nghĩa là tình yêu, hoa hồng đen có nghĩa là trung tình.
Ở trong lòng anh, đây là loài hoa hợp với Hạ Thần Hi nhất.
Hạ Thần Hi cầm lấy hoa hồng đen , mỉm cười, "Vậy tặng anh hoa hồng đen ."
Đường Bạch Dạ chọc chọc mặt của Hạ Thần Hi, "Từ hôm nay trở đi, quên hoa bách hợp đi chỉ được thích hoa hồng đen."
"Thực sự là bá đạo, em thích hoa gì anh cũng quản được sao ?." Hạ Thần Hi bật cười, "Em còn thích ăn cải trắng , anh có muốn đem bảy loại rau dưa để em chọn một loại em thích nhất không?"
"Em thích cải trắng đâu có liên quan gì tới anh, nói chung, chính là không cho phép em thích hoa bách hợp."
Hạ Thần Hi tỏ vẻ rất đau khổ , "Em dù sao cũng thích hoa bách hợp đã nhiều năm ."
"Em năm nay mới hai mươi mấy tuổi, cho dù em thích hoa bách hợp hai mươi mấy năm, sau này bảy mươi mấy năm em cũng chỉ có thể thích hoa hồng đen." Đường Bạch Dạ càng nói càng cười lạnh, rất bá đạo.
Hạ Thần Hi cười ha ha, vỗ vỗ đầu Đường Bạch Dạ, như vỗ một sủng vật to xác, "Ai da , Đường tổng thật ấu trĩ, quên đi, cô nương ta liền sủng ngươi một hồi, hoa hồng đen thì hoa hồng đen."
Đường tổng giận!
Hạ bảo bối ở một bên liếc nhìn anh.
Daddy, cha thực sự là quá ngây thơ.
Thực sự, so với bảo bối còn ấu trĩ hơn.
Theo đuổi phụ nữ không phải là như thế a a a a...Thế nhưng, vì sao mammy cũng trở nên ngây thơ như vậy?
Thật đau khổ.
Đường Bạch Dạ tới phòng ngủ của Hạ Thần Hi, đem hoa bách hợp trên bàn cùng hoa trong bình lấy ra cửa ném vào thùng rác.
Hạ Thần Hi, "..."