“Đàn cảnh sát này thực sự là quá vướng bận .” Hạ Thanh tức giận cực kỳ, cô muốn cùng Mang Phi chân chính quyết đấu, không phải anh chết chính là tôi sống, kết quả luôn luôn bị đàn cảnh sát vũ trang này phá hư.
Mang Phi rất thông minh, luôn luôn lợi dụng bọn họ đến quấy nhiễu tầm mắt cô cùng An Tiêu Dao.
An Tiêu Dao nói, “Chúng ta đi sân bay, chỗ đó cách nơi này không xa.”
Hạ Thanh gật đầu, cô cũng có cái ý nghĩ này. Trong thành cảnh sát rất nhiều, bọn họ muốn tìm Mang Phi tính sổ, không vội vàng nhất thời, trước thoát khỏi cảnh sát lại nói, trong bóng tối, hai người như rắn như nhau hướng sân bay mà đi.
Nolan cùng Lục Trăn theo phương hướng tiếng súng vang lên mà đi, bọn họ khẳng định Hạ Thanh cùng An Tiêu Dao ở hướng đó. Lục Trăn cất giấu chính mình, không cho người nhìn thấy anh, Mang Phi hiển nhiên cùng chính phủ hợp tác, nếu là biết anh còn sống, để lộ ra, hậu quả sẽ rất khôn lường.
Hai người bọn họ tận lực kéo cảnh sát, ngộ đạo bọn họ phương hướng.
“Mang Phi...” Nolan đột nhiên hét lớn một tiếng, Mang Phi quay đầu, đột nhiên kinh hãi, Nolan cười lạnh nhắm ngay anh, Mang Phi giật mình, đụng vào một nhà dân Cu-ri, Nolan điên cuồng đuổi theo, dân Cu-ri là sợ đứa nhỏ cùng phụ nữ đến run lẩy bẩy, Mang Phi theo một lối khác đi ra .
Nolan đuổi theo anh chạy lên lầu, Mang Phi theo lầu chót nhảy đến một nhà khác, Nolan từ phía dưới đuổi theo, Mang Phi không ngờ lại gặp được Nolan ở chỗ này, đã bị Nolan truy sát, một đường bỏ chạy.
Hai người lấy theo hai đường thẳng song song chạy băng băng, Mang Phi lấy một trái lựu đạn trong người ra, ném về phía Nolan, oanh tạc nhất thời, Nolan ôm đầu né sang bên cạnh, Mang Phi chạy đến một nhà dân, một người nam trung niên đang ẩn núp bị anh giết chết.
Lục Trăn đuổi theo, “Không sao chứ?”
Nolan lắc đầu, “Tên súc sinh này!”
“Đi, hẳn là cậu ta chạy không được xa.” Lục Trăn nói, đột nhiên, bọn họ đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy một chiếc máy bay trực thăng bay qua đỉnh đầu bọn họ, đó là hắc ưng nước Mỹ, Nolan cùng Lục Trăn liếc mắt nhìn nhau.
Trong bóng tối, Nolan mắt sáng như đuốc.
Dường như đang phân vân, cũng dường như đã hạ quyết định.
Lục Trăn hai tay một than, “Hãy làm chuyện anh muốn làm đi.”
Hai tên hải báo đột kích theo máy bay trực thăng trượt xuống, hướng sân bay đi, Nolan đột nhiên đem Lục Trăn đẩy tới trên vách tường, vành mắt đỏ au, “Cậu đã đồng ý với tôi...”
“Đúng vậy, tôi đáp ứng anh!” Lục Trăn biết anh nói cái gì, ôn nhu vuốt ve hình dáng lãnh lệ của anh, “Tôi không làm cái gì, tôi tin, Tiêu Dao cùng Hạ Thanh sẽ không bị vây ở Freetown, nếu như anh nghĩ đi giúp hải báo đội viên, tôi cũng sẽ không ngăn cản anh. Tôi ở cảng chờ anh.”
Anh cửu tử nhất sinh, mới có kết quả này.
Thành toàn Nolan.
Nếu tiếp tục đi xuống, anh sẽ bị phát hiện. Nếu anh không bị phát hiện, người của anh bị phát hiện, tất cả đều bị thiệt mạng, nếu nói là bọn họ phát hiện anh chưa chết, trước đây anh làm tất cả cũng không có ý nghĩa.
“Tôi chỉ muốn ngăn cản bọn họ, đừng cho bọn họ đi chịu chết, bởi vì đối phương là Xanh cùng Tiêu Dao.”
“Tốt.” Lục Trăn mỉm cười nói.
Nolan đột nhiên hôn hôn mắt của anh “Tin tôi.”
Nolan nói xong, buông Lục Trăn ra, cũng hướng sân bay mà đi, anh có thể mặc kệ trận phân tranh này, nhưng anh không cho phép đại binh đi chịu chết. Anh sợ bọn họ nhận được mệnh lệnh, muốn giết bọn họ.
Đó là Xanh, chỉ cần còn một hơi thở sẽ không thể bó tay chịu trói. Huống chi bên người còn có một An Tiêu Dao.
Lục Trăn đột nhiên quay đầu lại, bóp cò, một cỗ thi thể trong góc tối ngã ra.
“Tiểu sinh thế nhưng là người chết a, nhìn thấy tiểu sinh cũng sẽ biến thành người chết.”